Mọi người đã quen với vật cỡi của động chủ thường hay đi dạo chơi khắp nơi trong Đông Lai động không có một chút kỷ luật. Bao nhiêu hoa cỏ cây cối trong Đông Lai động bị nó phá hoại không còn, thậm chí còn chạy đến phủ đệ tu hành của bọn họ phá phách, xong nằm lim dim ngủ giữa vườn hoa người ta.
Nếu không phải là vật cỡi của Miêu Nghị, mọi người sớm đã có ý niệm làm thịt súc sinh này. Vật cỡi này không ra gì, bị động chủ nuông chiều sinh hư.
Trên boong tầng cao nhất của lâu thuyền, mọi người đứng sau lưng Miêu Nghị, mặt quay ra biển cả bao la.
Bọn Vương Tử Pháp nháy mắt với Trịnh Kim Long, Trịnh Kim Long không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Miêu Nghị hỏi lần nữa:
– Động chủ, chúng ta đang đi đâu vậy?
Miêu Nghị từ từ xoay người lại, đối mặt mọi người mỉm cười nói:
– Không phải là các vị vẫn hy vọng được biết nguồn gốc thu nhập khác của Nguyện Lực Châu sao? Bản động chủ chưa hề quên hứa hẹn của mình, lần này đi chính là có phúc cùng hưởng với chư vị!
Mọi người nhất thời sáng mắt lên, chẳng lẽ là đi lấy Nguyện Lực Châu sao?
Lại nghe Miêu Nghị tiếp tục nói:
– Chỉ là chuyện như vậy quan hệ trọng đại, sợ có người tiết lộ tin tức, nên trước đó mới không báo cho chư vị, mong rằng chư vị không lấy làm phiền lòng.
Làm động chủ cao cao tại thượng đã quen, lời nói với mọi người càng ngày càng ra dáng động chủ.
– Động chủ nói quá lời!
– Động chủ anh minh, chuyện quan hệ trọng đại như vậy, hẳn nên như thế!
– Động chủ cứ việc làm chủ, bọn ta nghe theo hiệu lệnh là được!
Mọi người hết sức vui mừng, ai nấy rạng ngời ánh mắt, thi nhau a dua nịnh hót.
Bốn người Thương Hựu Lai, Hầu Thắng, Nam Tư Tư, Vương Tú Cầm càng cực kỳ kích động.
Hai năm qua rất khổ, vốn là bốn người hàng năm có hai viên Nguyện Lực Châu, thế nhưng đột nhiên xuất hiện thêm một Trịnh Kim Long, mỗi năm phải lấy ra của bốn người ba viên Nguyện Lực Châu dành cho y.
Nói là chờ động chủ có nguồn thu Nguyện Lực Châu khác sẽ bù lại cho bọn họ, nhưng hôm nay không thấy động chủ có phản ứng, ngày mai cũng không thấy động chủ có phản ứng, lại không dám có ý kiến với động chủ hay sư huynh, không thể làm gì khác hơn là giấu ở trong lòng. Còn tưởng rằng trước đây chỉ là thủ đoạn động chủ hàng phục bọn họ, không hề có cái gọi là ‘Nguyện Lực Châu nguồn gốc khác’.
Không ngờ rằng lần này động chủ hồng ân cuồn cuộn, đã thật sự dẫn bọn họ đi lấy Nguyện Lực Châu, có thể nói vui mừng khôn xiết.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía động chủ Đại nhân đã hoàn toàn đổi khác.
Chỉ là Trịnh Kim Long ít nhiều gì vẫn còn chút nghi ngờ, thử hỏi:
– Không biết động chủ muốn đi đâu lấy…
Miêu Nghị lập tức quét mắt lạnh lùng nhìn y, nhàn nhạt cắt lời:
– Ngươi rất muốn biết trước sao, phải chăng là có ý đồ gì?!
– Không có, không có!
Trịnh Kim Long vội vàng khoát tay, biết phạm vào kiêng kỵ, không dám hỏi nữa.
Mặc dù những người khác cũng có nghi ngờ, bất quá đều biết chắc chắn động chủ muốn nắm giữ bí mật loại này ở trong tay mình, sẽ không dễ dàng tiết lộ. Vì vậy cũng không ai lắm mồm hỏi nữa, dù sao chỉ cần đến lúc đó có Nguyện Lực Châu là được.
Đơn Biểu Nghĩa tỏ ra buồn bực, không nghĩ tới động chủ lại dẫn mọi người đi làm chuyện này. Bây giờ y là gian tế Dương Khánh phái đến Đông Lai động, vẫn thường xuyên bí mật báo cáo tình huống Đông Lai động lên trên định kỳ.
Bây giờ thì hỏng bét, đột nhiên động chủ làm như vậy, mọi người đã ra biển, y không có cơ hội truyền tin tức đi.
Sau khi mọi người tán gẫu mấy câu, Miêu Nghị nghe lời nịnh nọt một trận chán tai bèn đi xuống lầu, đi vào phòng đơn của mình, đương nhiên phòng đơn lớn nhất trên thuyền là thuộc về động chủ.
Mặt trời mọc rồi lặn, ban ngày nhìn biển, ban đêm nhìn màn đêm đầy sao, cảm giác thiên địa bao la bát ngát.
Từng ngày trôi qua, mọi người thay phiên cầm lái, thay phiên để cho long câu mình làm động lực đẩy lâu thuyền đi.