Nhưng anh lại do dự ngập ngừng, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Trong trái tim Hứa Minh Tâm chỉ còn lại thất vọng, cô không hề biết sự khổ sở của người đàn ông bên cạnh. Cố Gia Huy siết chặt tay lại, móng tay đã đâm vào thịt.
Trên đường đi về rất im lặng, cuối cùng xe dừng ở trước cổng biệt thự.
Cố Gia Huy lại vác bổng cô lên rồi đi thắng vào trong nhà mà không nói lời nào.
Cố Gia Bảo đang ở trong phòng khách đợi hai người. Thấy Cố Gia Huy trở về thì cũng vội vàng đứng dậy.
“Thằng ba, con đang làm gì thế hả?”
“Bố, con đã dẫn cô ấy về. Trời cũng muộn rồi, bố về nghỉ ngơi sớm đi. Con không tiễn bố nữa, con còn có chút việc nhà cần phải xử lý.” %3D
“Nhưng mà…”
“Đưa ông chủ về.”
Cố Gia Huy không hề đợi Cố Gia Bảo nói gì thì đã ra lệnh.
Ông cụ không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho Khương Tuấn đưa mình về.
Cố Gia Huy vác cô tới phòng ngủ rồi trực tiếp ném cô xuống giường.
Cho dù giường có mềm hơn đi chăng nữa thì cô cũng bị ném tới nỗi đầu óc quay cuồng.
“Anh làm cái gì thế hả? Anh điên rồi sao?”
Hứa Minh Tâm nổi giận đùng đùng mà quát lên.
Không phải cô mới là người nên tức giận sao?
Vốn cho rằng đã tìm được một người có thể giao mình cho họ, ai ngờ lại là một thằng khốn, một tên đàn ông chân trong chân ngoài!
“Em đang trách anh vì quá lâu rồi mà anh không liên lạc với em sao?” Cố Gia Huy hỏi.
“Không chỉ như thế. Cố Gia Huy, việc anh làm mà anh còn không biết sao?”