Hắn thản nhiên réo rắt tiếng ca, khiến không ít người trong lòng cũng xúc động theo, sôi nổi nổi lên hát theo, có vài người nhớ đến chiến hữu thân thuộc, đã hai mắt chứa lệ.
Có đôi khi chiến tranh chính là vô tình như thế, có thể dễ dàng cướp lấy sinh mệnh con người, nhưng mà nếu vì sợ hãi cái chết mà ngược lại trốn tránh chiến tranh, vậy không có biện pháp chống đỡ kẻ địch xâm lấn.
“Không nghĩ tới ngươi lại là người đa sầu đa cảm vậy!” Mông Hoặc nhìn thẳng Ninh Vân Tấn, hát xong bài ‘Vô Y’ của Tần Phong vẻ mặt của hắn vô cùng trầm tĩnh, trong đôi ngươi nhìn đoán không ra một tia gợn sóng.
Ninh Vân Tấn liếc mắt nhìn hắn ta, lại đem tầm mắt quay về phía trước, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng khinh thường cho hắn ta, “Không nghĩ tới ngươi nhiều chuyện vậy!”
Mông Hoặc thân là tù binh đãi ngộ so với những thủ hạ của hắn còn tốt hơn nhiều, chỉ là bị cưỡng chế công lực, cột chặt hai tay thế thôi, còn phân đến một con ngựa thay đi bộ, chính là dây cương bị dắt ở trong tay một binh sĩ mà thôi.
Hắn nhìn Ninh Vân Tấn, trong mắt tính xâm lược chiếm đoạt tràn ngập càng nồng đậm hơn, “Quả thật có rất nhiều không nghĩ tới, không nghĩ tới ngươi cư nhiên còn che giấu đòn sát thủ, càng không nghĩ tới bổn vương lại thu bởi ngươi một tên tay trong lần đầu tiên dẫn binh.”
Ninh Vân Tấn bây giờ là rận nhiều không lo, so với Văn Chân cho hắn áp lực, ánh mắt kia của Mông Hoặc quả thật chỉ là giống như mưa phùn chíp bông, trực tiếp bị hắn xem nhẹ. Huống chi tên này vốn cũng đã là tù nhân, nếu từ trên người hắn lóc không được đủ chỗ tốt, vậy không có ý tốt thả hắn, đối với người không hề uy hiếp như vậy, có cái gì gọi là để ý sao!
Nhưng Văn Chân tất nhiên là nhìn không được, mình cũng luyến tiếc xuống tay người này, nào lại để cho hắn bị người ý dâm. Hắn đầu tiên là vứt cho một ánh mắt ra hiệu để binh sĩ kia tốc độ chậm một chút, sau đó không dấu vết mà dẫn dắt tốc độ Ninh Vân Tấn nhanh hơn, đến vị trí phía trước đội ngũ.
Theo đường sông uốn lượn, bọn họ rốt cuộc đi ra sơn sốc, kế tiếp chính là bình nguyên mênh mông bát ngát, thậm chí đã có thể nhìn ra thành lớn ở phương xa.
Ở chỗ gần Quy Hóa này, thế tất không có khả năng xuất hiện quân đội Đại Thương, tất cả mọi người đều không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, cố tình đúng lúc này, từ trên sườn núi phía trước hình như bay tới một cụm mây trắng, lấy tốc độ cực nhanh hướng bọn họ đi tới.
Chờ đến gần mới có thể thấy đó căn bản không phải mây trắng gì, mà là từ bốn thanh niên bốn nữ tử mặc bạch y không nhiễm hạt bụi nâng một cỗ kiệu. Cỗ kiệu kia là nhuyễn kiệu, dùng màn che chính là tơ lụa thượng đẳng nhất, viền rìa thì dùng đường viền tơ vàng, chất gỗ kiệu thì toàn thể màu đen, mặt trên khảm đường vân trang trí hoàng kim sáng rực, trình độ xa hoa này cư nhiên hoàn toàn kiêu ngạo hơn long liễn.
Biên cảnh này không một mống người không rõ lắm cỗ kiệu này đại biểu người nào, sau khi nhìn rõ, nhất thời tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh, lặng tiếng.
Tám người thân thể uyển chuyển như rồng, cho dù nâng kiệu rơi trên mặt đất cũng không làm ra một chút âm thanh, thậm chí ngay cả một hạt bụi cũng không nẩy lên. Chờ sau khi tám người đứng cách tướng sĩ đầu lĩnh hơn mười bước, một người tướng mạo thanh tú, ước chừng mới vừa nhược quán đi lên trước, cung kính hành lễ.
“Các vị ngày lành, chủ nhân nhà ta đi ngang qua nơi đây, nghe nói Tam hoàng tử đang làm khách quý nhân, đặc biệt mà đến công đạo một câu Đại vương dặn với hắn.”
Thanh niên kia cười hì hì, đột nhiên nâng âm thanh lên nói, “Tam hoàng tử ngài cũng đừng bướng bỉnh nữa, Đại vương chờ ngươi về nhà đó!”
Ngọa tào, trong lòng Ninh Vân Tấn tức giận mắng một tiếng, đây chính là so với ‘Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm’ còn cao hơn vô số cấp bậc.
Nhân gia đã lớn tiếng đòi người, lúc này hắn lần đầu tiên may mắn không cần mình phải trái đều khó hạ quyết định, không hề nghĩa khí mà quay đầu nhìn phía Văn Chân, “Hoàng thượng.”
Tiếng ‘Hoàng thượng’ này của hắn cũng không phát ra âm thanh, chỉ là làm hình dáng của miệng khi phát âm. Dù sao với nhĩ lực của đại tông sư, cho dù cách xa như vậy chỉ sợ cũng nghe được nhất thanh nhị sở, nếu đem thân phận Văn Chân bộc lộ ra, ai biết đối phương có thể hay không trực tiếp bắt giặc bắt vua trước.
Nhìn đối phương chỉ là chín người đã khiến cho bên mình hơn một ngàn người biểu hiện giống như thân đang ở hoàn cảnh xấu, trong lòng Văn Chân thật sự là bất đắc dĩ, đây là uy lực của đại tông sư!
Vừa mới bắt được chủ trướng địch đả phải thả đi, đừng nói là những binh lính tác chiến liều chết, cho dù là Văn Chân trong lòng mình cũng có không cam; nhưng không tha, Tất Thương Lãng trực tiếp động thủ như cũ không nhất định ngăn cản được, đến lúc đó sẽ càng thêm chật vật.
Văn Chân trong lòng phải trái đều khó, nhưng hắn do dự cũng chẳng qua là trong nháy mắt thôi, không đợi hắn quyết định, Mông Hoặc đột nhiên hô to một câu.
“Sư phụ, Hoàng đế ở đây, tế thiên giả ở đây.”
“Ngậm miệng cho của ngươi lại!” Ninh Vân Tấn đối với Mông Hoặc tức giận mắng một tiếng, tâm tri sắp rút. Trong lòng hắn lần đầu tiên hối hận, vừa rồi nên luôn để cho tên kia bịt miệng, hà tất cho hắn đãi ngộ nâng cao!
Quả nhiên ngay tại khoảnh khắc lời hắn hạ xuống, từ trong cỗ kiệu lóe ra một đạo bóng trắng, trực tiếp lướt tới vị trí Mông Hoặc phát ra âm thanh. Chỉ thấy bóng trắng kia như tia chớp dừng ở trên đầu con ngựa Mông Hoặc cưỡi, mũi chân điểm nhẹ một chút, con ngựa đã hí dài một tiếng ngã xuống đất.
Tiếp đó bóng trắng mang theo Mông Hoặc bay lên trời, chỉ nghe một tiếng nổ vang, không trung giống như pháo hoa rơi xuống vô số mảnh vụn dây thừng. Động tác liên tiếp này, cơ hồ ở trong hai cái chớp mắt đã hoàn thành, khiến mọi người cũng không kịp phản ứng.
Mắt thấy bóng trắng kia ở trên một con ngựa tiếp sức sắp lao ra hàng ngũ, Mông Hoặc bị hắn ta xách ở trên tay ngón tay hướng phía Văn Chân và Ninh Vân Tấn chỉ, nói, “Bạch y, thanh y.”
Mông Hoặc nói xong câu đó, đã bị bóng trắng rùy ý vung, giống như mũi tên rời cung bay thẳng đến phía nhuyễn kiệu bay, hắn bị vứt trên nhuyễn kiệu người lại như không có việc gì đứng lên, có thể thấy được người bạch y ra sức khéo léo đã xuất thần nhập hóa.
Làm xong động tác vứt người, người bạch y thì trực tiếp chuyển hướng, cực nhanh nhằm phía hai người.
Ninh Vân Tấn trong lòng kêu khổ, hắn vừa mới trải qua đánh nhau kịch liệt, chân khí trong cơ thể dư không nhiều lắm, còn không biết có thể hay không thừa nhận một chưởng của đại tông sư.
Ngay tại thời điểm hắn đang chuẩn bị ứng chiến, Văn Chân đã hóa thành một đường bóng dáng trực tiếp nghênh hướng về phía Tất Thương Lãng.
Mục tiêu đầu tiên Tất Thương Lãng tập kích không phải Văn Chân, mà là Ninh Vân Tấn.
So với Hoàng đế thay đổi nhiều thế hệ, với một tộc đàn đại tông sư như hắn mà nói một tế thiên giả sức ảnh hưởng lớn hơn!
Nếu dùng thuật ngữ hiện đại để ví dụ, đại tông sư chính là giới hạn của mỗi binh sĩ chiến đấu, vào thời điểm đối mặt binh lính bình thường, có thể so với với vũ khí sát thương quy mô lớn. Mà tế thiên giả tại giai đoạn trước thuộc loại phụ trợ siêu cấp, tài cán vì bên mình khôi phục quần thể, tăng thêm trạng thái, không thể cho quân địch trạng thái thêm giảm lợi ích, chờ đến hậu kỳ còn đồng dạng năng lực tác chiến cá nhân có thể vô cùng đáng sợ, có thể nói là nghịch thiên.
Ninh Vân Tấn chưa từng nghĩ qua Văn Chân có một ngày sẽ che chở trước mình, thẳng đến nhìn thấy thân ảnh và bóng trắng trên không trung vừa chạm đã phân, hắn vẫn có môt loại cảm giác phảng phất như mộng.
Văn Chân rơi xuống trước, sau khi hắn rơi xuống đất liên tục lùi ba bước, cuối cùng chân phải sau cùng thậm chí đã một nửa dẫm vào trong đất bùn. Chờ hắn đứng lên, Tất Thương Lãng mới lả lướt rơi xuống, một đôi giày trắng tơ lụa nhiễm chút trần.
Đối mặt này, cao thấp giữa hai người phân rõ!
“Hảo!” Tất Thương Lãng nhìn Văn Chân, ánh mắt như điện, lớn tiếng nói.
Âm thanh của hắn giống như chuông lớn nửa cứng cáp nữa hữu lực, Ninh Vân Tấn thậm chí cảm thấy bên tai đang ong ong tác hưởng. Thẳng đến lúc này, hắn mới nhìn rõ diện mạo Tất Thương Lãng.
Tất Thương Lãng không phải nam nhân có loại dung mạo đặc biệt xuất chúng, đôi mắt của hắn quá lớn, cái mũi rất cao, môi lại quá mỏng, khuôn mặt lại mức cương nghị, chợt nhìn qua chung quy cảm thấy ngũ quan cách hoàn mỹ kém một phên, nhưng trên người hắn có loại mị lực độc đáo, chỉ cần nhìn qua tướng mạo hắn, sẽ rất khó từ trên mặt hắn dời tầm mắt.
Trên mặt hắn không có ấn ký năm tháng lưu lại, cằm cũng không giữ râu, một đầu đầu bạc tùy ý cột vào sau đầu, bị gió lạnh thổi tung bay. Chỉ có cặp ánh mắt kia vô cùng cơ trí, mới có thể lộ ra tuổi tác của của hắn.
Đồng dạng là một thân bạch y, nếu nói Ninh Vân Tấn phiêu dật như tiên, Tất Thương Lãng thì giống như hàn băng trên núi tuyết, loại khí chất phóng túng trong lạnh lùng khiến người thường ở dưới khí thế bao phủ của hắn có loại hàn ý lạnh run.
Văn Chân đem hai tay hơi hơi run lên ủ trong tay áo, lạnh lùng nói, “Đại tông sư quả thật là bá đạo!”
Thẳng đến Văn Chân mở miệng, thống lĩnh thân binh của hắn mới từ trong ma lực đại tông sư giãy dụa ra, cao giọng hô, “Kết trận, bảo hộ Hoàng thượng.”
Năm trăm thân binh kia nhất thời hành động, nhanh chóng đem Văn Chân vây quanh. Bởi vì Văn Chân vẫn luôn che ở phía trước Ninh Vân Tấn, hắn tự nhiên cũng được bảo hộ bên trong.
Ninh Vân Tấn ánh mắt phức tạp, nhìn bóng dáng Văn Chân, không biết nên nói gì mới tốt. Hoàng đế không phải tướng quân phải làm gương cho binh sĩ, cũng không cần ở ngoài sáng thời điểm biết không địch lại đối phương đi liều mạng, khiến người khác thề sống chết thủ vệ mới là một Hoàng đế nên làm.
Hắn biết Văn Chân đây là đang dùng hành động tự nói với mình coi trọng của hắn với mình, đó không chỉ có nói miệng mê hoặc mà thôi.
Tất Thương Lãng không nhúc nhích, đợi sau khi đám lính hoàn thành trận thế, mới cười to nói, “Oắt con, chẳng lẽ cho rằng cái này chống đỡ được lão phu?”
Văn Chân không động thần sắc mà nói, “Tất sư tự nhiên có thể thử xem.”
“Ngươi nếu đem tiểu tư kia đưa lên, lão phu liền tha cho ngươi một mạng thế nào?” Tất Thương Lãng nói.
Văn Chân trực tiếp cự tuyệt, “Không có khả năng!”
Một lời không hợp Tất Thương Lãng liền trực tiếp động thủ, hắn mũi chân một chút tựa như liệp ưng giống nhau lao thẳng tới hai người trong trung tâm.
Những thân binh này tuy rằng cũng là cao thủ, nhưng chỉ đơn độc nào lại bằng Tất Thương Lãng, chỉ thấy hắn giống như một đao nhọn màu trắng, trực tiếp mở phá trận hình của nhóm thân binh. Cũng may nhóm thân binh bố trận hoa mai, cho dù hắn một tay đánh ngã một người, rất nhanh người phía sau cũng có thể bù lắp, khiến cho hắn như lâm vào vũng bùn, tạm thời không thể tiến trước.
Bất quá Ninh Vân Tấn và Văn Chân cũng biết đây không phải kế lâu dài, hiện giờ Tất Thương Lãng rõ ràng còn mang theo tâm tình trêu tức, chờ hắn bắt đầu nghiêm túc, những thân binh đó khẳng định liền chắn không nổi.
Văn Chân nhảy lên ngựa Ninh Vân Tấn, một cái bắt được tay Ninh Vân Tấn, để hai mắt hắn cùng mình đối diện, lại mím môi không nói gì.
Ninh Vân Tấn cắn răng không nói, hắn đang chờ, chờ Văn Chân quyết định.
Là giao mình đổi lấy bình an, hay là…
Ninh Vân Tấn cảm thấy đáy lòng mình một chút chờ đợi như vậy quả thật là ngốc không thể đỡ, đối phương chính là Hoàng đế, vinh hoa phú quý có một cách dễ dàng, chẳng lẽ còn thật sẽ liều mình bảo vệ mình hay sao.
Lại không nghĩ rằng Văn Chân đột nhiên gắt gao ôm hắn một chút, đem đầu ngựa hắn hướng phía núi Âm quay lại, sau đó nhảy xuống ngựa ở trên mông ngựa quất thật mạnh.
Ninh Vân Tấn nghe thấy Văn Chân nói với mình một câu sau cùng đó là “Đi, không nên quay đầu lại”, tiếp đó con ngựa đã chạy như điên. Hắn chỉ cảm thấy trong đôi mắt giống như bay vào hạt cát, chua xót đến đau.
Hắn cảm giác trên mặt có hai đường nước ấm áp xẹt qua, sau đó lập tức bị gió lạnh thổi đến biến thành như nước đá, rơi ở trên làn da có dạng ý lạnh băng hàn.
Ninh Vân Tấn quay đầu lại nhìn một cái, Văn Chân và Tất Thương Lãng đã bắt đầu giao thủ. Trong gió truyền đến tiếng gọi ầm ĩ bối rối của nhóm thân binh, tựa hồ Văn Chân đang dừng ở hạ phong.
Hắn ngẩng đầu nhìn phía phương xa, nếu mình trực tiếp theo loại tốc độ phóng nhanh này, như vậy có Văn Chân kéo dài mình nhất định có thể thành công rời đi. Cho dù mình bỏ Hoàng đế qua một bên như vậy để thoát thân, nhưng với thân phận tế thiên giả trở lại Đại Hạ cũng sẽ không nhận quá nhiều trách móc nặng nề…
Nhưng trong đầu hắn không ngừng mà xuất hiện cặp mắt cực kỳ phức tạp kia của Văn Chân. Rốt cuộc Ninh Vân Tấn hạ quyết tâm, hắn hung hăng mà ghìm chặt cương.
Con ngựa hí dài một tiếng, móng trước cao cao hất lên, đánh một tiếng phì phì trong mũi thật to mới rơi xuống đất đứng vững.
Ninh Vân Tấn vung dây cương, phất roi ở trên mông ngựa hung hăng mà kéo, “Đi, chúng ta trở về.”