Còn chưa đến cửa thì đã nhìn thấy Kỳ Chấn dẫn theo một đám người đón anh ở cửa.
“Giang thần y.”
Kỳ Chấn vui vẻ bước lên chào đón, còn chưa nói gì là đã ôm lấy Giang Nghĩa.
Ông ta có thể giữ lại cái mạng này, nhà họ Kỳ có thể không sụp đổ, tất cả đều là nhờ Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa là ân nhân của ông ta, là quý nhân của ông ta.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Kỳ Chấn mới trừng mắt nhìn bảo vệ đứng ở phía sau, vừa định mở miệng răn dạy, Giang Nghĩa liền khoác tay: “Thôi bỏ đi, tôi đã cho anh ta một bài học rồi, đi thôi.”
“Ừm.” Kỳ Chấn lặng lẽ nhìn bảo vệ, không nói gì, vui vẻ kéo tay Giang Nghĩa đi vào cửa hàng.
Thái độ của Kỳ Chấn đối với Giang Nghĩa khiêm tốn lại tôn trọng như thế, không chỉ có bảo vệ khó hiểu, thật ra có rất nhiều cán bộ cũng không hiểu. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đa số bọn họ đều không biết những chuyện mà Giang Nghĩa đã làm ở tổng bộ Milan.
Nếu như bọn họ biết, bọn họ sẽ không kinh ngạc đối với thái độ của Kỳ Chấn, đừng nói là cung kính với Giang Nghĩa, cho dù có nhường vị trí gia chủ nhà họ Kỳ cho anh thì cũng không lạ gì.
Kỳ Chấn và Giang Nghĩa đi ở đằng trước, những cán bộ khác đi theo ở phía sau, bọn họ lần lượt đi lên lầu hai.
Người khác thì không sao, trong số đó người khó chịu nhất chính là Viên Triệu Hào, giám đốc chi nhánh.
Theo lý mà nói, ở cả khu Giang Nam ông ta là người có chức vụ lớn nhất ở phân bộ này, hôm nay ông ta phải xuất hiện trước mặt Kỳ Chấn nịnh bợ một phen.
Ai biết được Kỳ Chấn căn bản không muốn phản ứng ông ta, sự chú ý đều đặt trên người Giang Nghĩa, điều này khiến trong lòng Viên Triệu Hào vô cùng bất mãn, giống như phi tần trong hậu cung bị thất sủng, lòng đầy ghen tị.
Ông ta càng nhìn Giang Nghĩa thì lại càng cảm thấy khó chịu, ông ta thề trong bữa tiệc ngày hôm nay, ông ta nhất định phải tìm thể diện trở về.
“Một tên nhà quê lại dám tranh công với mình?”
“Xem xem tôi chơi chết cậu như thế nào.”