Này này này, này là thật sao?
Người này không phải phản bội sao, Triệu Luân không phải khám phá âm mưu của Trụ Thiên Hoàng Triều, lập công lớn sao?
Làm sao trái ngược?
Tất cả mọi người phát mộng, nhưng Cù Đại Thống Lĩnh sẽ cầm ý chí của Nữ Hoàng đại nhân nói giỡn sao?
Con mẹ nó ngươi đùa sao!
Đây chính là Cù Đại Thống Lĩnh, thân tín của Nữ Hoàng!
Tê, Nữ Hoàng đại nhân không hỏi đến sự tình Lăng Hàn có phản bội hay không, nhưng hết lần này tới lần khác ở lúc mấu chốt nhất sắc phong Lăng Hàn, ý tứ này còn không rõ ràng sao?
Nữ Hoàng đại nhân đang thỏa mãn Lăng Hàn!
Ngươi con mẹ nó, còn ai dám nói Lăng Hàn là kẻ phản bội? Ai nói hắn là kẻ phản bội, đây không phải đang đánh mặt của Nữ Hoàng bệ hạ sao?
Dám hỏi thiên hạ, có ai dám đánh mặt của Nữ Hoàng đại nhân?
Sắc mặt nguyên bản dương dương đắc ý của Triệu Luân trong nháy mắt suy sụp, thậm chí, thân thể hắn còn đang phát run.
Nhi tử của Triệu đại tướng quân, rất ngưu bức! Nhưng ở trước mặt Loạn Tinh Nữ Hoàng, này nhằm nhò gì a! Đừng nói hắn, ngay cả lão tử của hắn thì như thế nào, Nữ Hoàng đại nhân muốn giết cũng sẽ không lưu tình.
Bằng không, Bát Đại Tướng cũng sẽ không biến thành Thất Đại Tướng.
Nữ Hoàng đại nhân xem trọng Lăng Hàn, ngươi lại muốn hãm hại người ta, đây không phải đối nghịch với Nữ Hoàng đại nhân sao? Ở Loạn Tinh Hoàng Triều đối nghịch với Nữ Hoàng đại nhân? Ngươi nhất định là ngu ngốc! Hơn nữa còn là ngu ngốc không sợ chết.
Triệu Luân cảm giác mình hiện tại chính là ngu ngốc, nhưng hắn rất sợ chết a.
Ai có thể nghĩ tới, Nữ Hoàng đại nhân lại đột nhiên nhúng một cước?
Sự tình nhỏ như vậy, chỉ liên lụy tới một Võ Tướng cửu phẩm, cư nhiên dẫn tới Nữ Hoàng đại nhân tự thân hạ một đạo pháp chỉ, ở lúc mấu chốt nhất tuyên đọc, hơn nữa xuất động là siêu cấp cường giả như Cù Thu Tuyết.
Rất nhiều người ngửi được gì đó, Nữ Hoàng đại nhân không phải ngợi khen Lăng Hàn đơn giản như vậy.
– Lăng Hàn tiếp chỉ!
Cù Thu Tuyết đưa pháp chỉ về phía Lăng Hàn.
– Vâng!
Lăng Hàn cung kính tiếp pháp chỉ, nhưng trong lòng nhã rãnh, ngươi không thể tới sớm một chút sao, chờ tới thời điểm mấu chốt như vậy làm gì, làm hại hắn thiếu chút nữa bị gia hình.
Cù Thu Tuyết xoay người lại nói:
– Bệ Hạ nói, không thể phụ lòng người có công, không thể để cho nghĩa sĩ thất vọng đau khổ!
Người có công?
Lăng Hàn có công? Hắn tới cùng có công lao gì?
Triệu Luân chợt cả kinh, trước đây Lăng Hàn trở lại doanh trại lập tức cổ động Cửu Quận Vương quay lại Hoàng Đô, lúc đó hắn chỉ cho là Lăng Hàn nhát gan sợ chết, dù sao đối diện có mấy trăm Nhật Nguyệt Cảnh, không có cường giả Tinh Thần cảnh trấn giữ mà nói, ai không sợ?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc là đối phương dò thăm bí ra mật kinh người gì.
Lẽ nào Trụ Thiên Hoàng Triều lui binh có quan hệ tới Lăng Hàn?
Sắc mặt hắn không khỏi tái xanh, vốn cho là mình lập một đại công, ai tưởng lại hoàn toàn hiểu sai ý.
Vì sao! Vì sao! Vì sao chỉ cần dính đến Lăng Hàn, luôn luôn bị hắn chiếm được thượng phong.
Triệu Luân muốn vò đầu của mình, vô luận ở điểm nào, hắn đều vượt qua Lăng Hàn mấy trăm lần, nhưng vì cái gì luôn luôn thua thiệt?
Cù Thu Tuyết đằng đằng sát khí, ánh mắt đảo qua gần ba mươi nhân chứng, làm những người này sợ hãi.
Không thể để cho nghĩa sĩ thất vọng đau khổ, này là có ý gì?
Ba!
Cù Thu Tuyết xuất thủ, một chưởng hư ấn, liền có một người đầu bị phách toái, máu tươi năm xích.
Đây chính là Binh bộ!
Ở Binh bộ công nhiên sát nhân, này là bá đạo bực nào?
Dĩ nhiên, này cũng chỉ có Cù Thu Tuyết dám làm như thế, nàng đại biểu là thánh ý của Nữ Hoàng bệ hạ, đừng nói giết chỉ là vài người không có quan tước, cho dù có quan tước thì như thế nào?
– Không, không nên!
– Là Triệu….
– Là Sa…
—————