Đinh Phong Thành lấy qua xem thử.
Nhìn một lượt.
“Má ơi, tất cả những người này đều là công nhân cũ đã đồng hành với ông mười mấy hai mươi năm.”
“Thậm chí còn có vài người có mối quan hệ như anh em với ông.”
“Cái tên khốn Đinh Hồng Diệu lại dám đuổi việc những nhân viên cũ này, làm sao nhà họ Đinh có thể tồn tại?”
Đinh Thu Huyền nói: “Đinh Hồng Diệu đã sắp xếp một nhóm người vào công ty, tất cả đều là cánh tay đắc lực của anh ta, chính là vì để biến nhà họ Đinh thành công cụ kiếm tiền cho bọn họ. Còn nhà họ Đinh trong tương lai như thế nào, đây không phải là chuyện mà bọn họ muốn suy nghĩ.”
Dừng lại một chút, cô tiếp tục nói: “Suy nghĩ của em và Giang Nghĩa chính là tập hợp những người đã bị đuổi đến chế tạo Đinh Hạch, cho dù chỉ lấy tiền không làm việc thì cũng phải nuôi sống bọn họ, không thể để bọn họ đến những công ty khác.”
“Những người này đều là nhân viên cũ, mỗi người đều có trách nhiệm một phương diện nào đó, là nguồn lực quý giá của công ty, không thể để mất được, có bỏ ra nhiều tiền đi nữa thì cũng phải giữ lại.”
“Về vấn đề tiền bạc, khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng và công nghiệp Hoa Thiên sẽ bỏ ra giúp anh.”
Đinh Phong Thành mừng rỡ.
“Được, anh đi làm ngay, nói thật anh ghét nhất là loại người qua cầu rút ván.”
“Anh nhất định sẽ cố gắng hết mình, giữ những nhân viên cũ này lại.”
Nói xong, Đinh Phong Thành xoay người rời đi.
Vừa đi đến cửa, anh ta đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, cảm ơn cậu.”
Anh ta cũng hô lớn với Đinh Thu Huyền: “Thu Huyền, em phải tu tám kiếp mới có thể có một người chồng tốt như thế.”
Đinh Thu Huyền hờn dỗi đáp lại một tiếng.
“Nói cứ như là em trèo lên cành cây cao vậy đó, làm như em không xứng với anh ấy?”
Giang Nghĩa bật cười nắm lấy tay Đinh Thu Huyền: “Sao có thể chứ, là anh không xứng với em, không phải là bây giờ anh vẫn ăn của nhà em, mặc của nhà em đó à?”
