Bạch Minh Châu luôn luôn oanh oanh liệt liệt, không tim không phổi, rất ít khi mặt đỏ tới mang tai như vậy.
Ôn Mạc Ngôn vừa nói phải như thế nào như thế nào, vậy mà lại đỏ mặt.
Quả nhiên, không phải cô ấy không biết xấu hổ, mà là những người khiến cô ấy xấu hổ vẫn không xuất hiện.
Ôn Mạc Ngôn vừa xuất hiện thì Bạch Minh Châu lập tức giống con chim nhỏ nép vào người, chỗ nào lộ ra khí thế hừng hừng của người chị đại?
Phụ nữ, biến hóa thật là lớn.
“Trúc Linh, tôi muốn đi ăn cơm với Minh Châu, cô có muốn đi cùng nhau không”
“Không, không, tôi không muốn làm ngọn đèn đâu!”
“Vậy tôi có thể phiên cô chăm sóc Mạc Âu giúp tôi không?”
“Khụ..”
Hứa Trúc Linh sững sờ khi nghe điều này, tại sao trước đây cô không nhận ra rằng Ôn Mạc Ngôn là một kẻ vô liêm sỉ như vậy.
Anh ta nói cái này mà mặt không đổi sắc tim không đập, khoe ân ái thì cũng không sao, vậy mà còn muốn cô trông con cho họ?
Bố ruột?
“Được, được rồi, sau khi ăn xong thì các người quay lại đón?”
“Không, tài xế sẽ đến sau, tôi và Minh Châu ăn tối xong rồi đi xem phim”
Hứa Trúc Linh Quá đáng, thật là quá đáng mà.
Cứ luôn đâm dao vào trái tim cô!
Cô bất lực xua tay rồi vội vàng đuổi người đi.
Bây giờ chỉ mới bốn giờ chiều, phỏng chừng họ có sắp xếp khác ngoài việc ăn uống.
Lúc này không có nhiều khách, cô cũng không bận rộn lắm.
Cô ấy trêu chọc đứa trẻ, nghĩ đến Cố Hy nhà mình, mỗi ngày thì thím Nguyệt đều sẽ gửi video cho cô. Dù đứa trẻ không phải của mình nhưng mà nếu cô đã nhận nuôi thì cũng sẽ không bỏ rơi thằng bé.