Người phụ nữ chết tiệt, không ngờ lại đám giở trò ong bướm, cô nghĩ anh chết rồi à?
Mọi người đều né ra nhường đường cho anh, thấy nét mặt của cậu ba Nguyễn lúc ấy giờ, ai nấy cũng đổ mồ hôi lạnh, hình như bây giờ tâm trạng của cậu ba Nguyễn không được vui vẻ cho mấy.
Vẻ mặt của cậu ba Nguyễn trông có vẻ đáng sợ.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh bèn nhìn thấy cô chiêu nhà họ Đường, bây giờ cô Đường đang mỉm cười, vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, bây giờ cô đang nở nụ cười, khiến cho cô có vẻ đẹp như thần tiên trên trời, cả đám đàn ông nhìn mà ngất ngây.
Nguyễn Hạo Thần tức anh ách trong bụng, cô cười như thế với đàn ông khác có nghĩa là gì? Vui đến như vậy à? Mừng rỡ như vậy à?
Nguyễn Hạo Thần đi nhanh về phía bọn họ bèn nhìn thấy Lý Nhiên đang nắm tay Tô Khiết, đó chỉ là cái nắm tay lịch sự mà thôi.
Thế nhưng bây giờ ánh mắt của cậu ba Nguyễn đã khác hẳn.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng giơ tay ra nắm lấy cổ tay Tô Khiết, giật bàn tay đang nằm trong tay Lý Nhiên của cô ấy ra rồi kéo Tô Khiết ra sau lưng mình, anh trừng mắt nhìn cô: “Em giỏi thật.”
Không ngờ chuyện lớn thế này mà cô lại không nói cho anh biết, hơn nữa nhà họ Đường muốn kiếm người đàn ông cô ấy trong buổi tiệc ngày hôm nay, cô ấy còn hớn ha hớn hả, khi nãy nói chuyện với Lý Nhiên vui vẻ thế cơ mà.
Cô ấy giỏi thật, lần này anh không trông chừng cô cẩn thận là cô chạy ra ngoài trêu ong ghẹo bướm rồi…
Mọi người thấy tình hình thay đổi đều kinh ngạc, chuyện gì thế này?
Không phải nói cậu ba Nguyễn một lòng một dạ với cô chiêu nhà họ Cổ sao? Không phải nói cậu ba Nguyễn và cô Cổ đang bàn chuyện đám cưới sao? Sao cậu ba Nguyễn không quan tâm đến cô Cổ mà lại nắm tay cô chiêu nhà họ Đường?
Trác Hiểu Lam đứng ở gần đó, ánh mắt cô ta chợt thay đổi, bàn tay siết chặt, đôi môi cũng mím lại.
“Cậu làm gì đó? Thấm Nhi đang nói chuyện vui vẻ với Nhiên kia kìa, cậu đến phá rối gì thế?” Vốn dĩ bà cụ Đường đang bực bội Nguyễn Hạo Thần, bây giờ nhìn thấy anh nắm tay Cổ Tô Khiết, bà cụ lại càng tức giận hơn.