Chân Pháp Phật Đà chần chờ thoáng một phát, lắc đầu nói:
– Vẫn là được rồi, Giang giáo chủ giảo hoạt vô song, nếu nếu làm không chết hắn, sẽ lọt vào hắn ghi hận, hắn cũng không phải là vật trong ao, thành tựu tương lai phi phàm. Ta một mực chưa từng cùng hắn trở mặt, ngược lại tận lực cùng hắn kết giao, vì vài món pháp bảo liền cùng hắn động thủ, triệt để đắc tội hắn, có chút không đáng.
– Tặc ngốc, ngươi dám đắc tội chúng ta!
Bọn người Thao Hộc Tôn Giả, Bảo Âm Tôn Giả giận dữ, đối với hắn không tôn kính chút nào, âm thanh ác khí nói:
– Mẹ nó, mau mau thả chúng ta!
Chân Pháp Phật Đà da mặt dày đến hù chết người, ha ha cười nói:
– Các ngươi nguyên lai làm nhiều việc ác, hôm nay hoàn lương, không cảm tạ Phật gia dạy bảo, ngược lại oán trách ta rồi. Phải biết rằng, ta độ hóa các ngươi, tương lai các ngươi đều có đại cơ duyên chứng được chính quả!
– Tặc ngốc, ngươi cũng không phải cái tốt điểu gì, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức!
Bốn Thần Ma chửi ầm lên.
Chân Pháp Phật Đà đi nhanh về phía trước, cười nói:
– Om sòm, om sòm! Lời ong tiếng ve ít thôi, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn Giang giáo chủ đem tất cả tài phú vơ vét không còn gì, tiến đến nhìn xem, xem còn có thể có cơ duyên gì.
Lúc Giang Nam phá hai mươi ba tòa tế đàn thần cấm, leo lên tòa tế đàn thứ hai mươi bốn, đột nhiên cảm thấy uy năng của Phong Cấm Đại Trận kịch liệt suy giảm, trong lòng của hắn cả kinh, lập tức cảm giác được uy năng thần cấm bên trong tòa tế đàn này phóng đại, trong chớp mắt nhục thể của hắn liền cơ hồ lọt vào đả kích tựa như hủy diệt!
Bành bành bành!
Huyết nhục quanh thân hắn nổ tung, thân thể cơ hồ ở trong nháy mắt liền bị thần cấm bộc phát ra uy năng cắn nát, cốt cách bị ép đến phát ra tiếng vang không chịu nổi gánh nặng!
Giang Nam thổ huyết, cấp tốc bạo lui, thần cấm đạo tắc vô cùng vô tận vọt tới, ngăn trở tất cả đường lui của hắn!
– Khai Thiên!
– Diệt thế!
Quanh thân Giang Nam Thần Quang phún dũng, tiên quang hiện lên, cùng thần cấm đạo tắc vọt tới đối kháng, cưỡng ép đánh ra một lối đi, cất bước lao ra phạm vi thần cấm.
Ở bên trong Phong Cấm Đại Trận, từng kiện từng kiện Thần Ma chi bảo vỡ vụn, để cho tòa thần cấm trên tế đàn này triệt để bộc phát, cổ sức bật này thậm chí đem chữ “Trấn” của Minh Thổ Thần Đế kia hóa thành hư ảo, Phong Cấm Đại Trận hoàn toàn bị hủy!
Giang Nam oa nhổ ngụm huyết, thần sắc héo úa, quanh thân máu tươi đầm đìa, chật vật không chịu nổi, nếu thời gian hắn rời khỏi chậm một chút, vậy thì đi không ra rồi, tất nhiên sẽ bị thần cấm đại trận trên tế đàn cắn nát!
– Đáng tiếc, chỉ lấy được hai mươi ba Chân Thần chi bảo…
Giang Nam trấn áp thương thế, toàn lực khôi phục thân thể, thầm nghĩ:
– Trong đế lăng này chắc hẳn còn có bảo vật cấp bậc Thần Chủ, Thần Tôn khác, chỉ là ta chỉ có thể trơ mắt nhìn xem, vô lực thu…
Hai mươi ba Chân Thần chi bảo, mỗi một bộ đều uy năng kinh người, không kém hơn Thần Chủ chi bảo, đây đã là tài phú kinh thiên động địa!
Nhưng mà so sánh với những tài phú kinh thiên động địa khác bên trong đế lăng kia, Giang Nam lấy được chỉ là chín trâu mất một sợi lông!
Cũng không lâu lắm, thương thế của hắn khôi phục, trong lúc đó Giang Nam chỉ cảm thấy khí cơ dẫn động, sau lưng đạo đài, thần phủ, Thiên Cung trùng trùng điệp điệp hiện ra, mà ở trên không lưỡng trọng thiên cung, vô số đạo vân đan vào, một tòa Thiên Cung khác đang dần dần thành hình, trong lòng không khỏi vui vẻ:
– Trường Sinh Thiên Cung, cuối cùng tu thành… Ân? Ở địa phương như đế lăng này, như thế nào còn sẽ có thiên kiếp?
Kiếp vân chậm rãi hội tụ, kinh ngạc trong lòng Giang Nam càng ngày càng đậm, uy năng kiếp vân càng ngày càng mạnh, thậm chí còn không bộc phát, liền để cho hắn cảm giác được vô cùng trầm trọng, tuyệt đối không kém hơn lúc dẫn phát Thiên Đạo chi kiếp ở bên ngoài!