Tiền Thông nghiêm mặt bổ sung thêm một câu.
Nhiều khi, thể hiện thiện ý với người ta cũng cần hét lên cho người khác biết.
– Dạ biết rồi ạ.
Tiểu nhị gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Chờ y đi khỏi, Tiền Thông mới cười tít mắt nhìn Dương Khai:
– Dương hiền điệt cũng coi như là khách quen của bọn ta, như vậy thì ngươi hài lòng chưa?
– Hài lòng.
Dương Khai cũng gật đầu cười, bất kể Tiền Thông đang mưu tính chuyện gì, thì lần giao dịch này, lão không hề thách giá quá nhiều, Dương Khai tất phải hài lòng.
– Ừm, Tiền trưởng lão quý nhân bận rộn, cứ để ta ở lại đây là được rồi.
Tiền Thông cười cười, cũng cẳng níu kéo nữa, thân mật nói:
– Vậy được, có điều Dương hiền điệt phải nhớ, lần sau nếu có bí bảo nào cần bán thì nhất định phải ưu tiên chọn chỗ ta đấy.
– Ta sẽ nhớ.
Lúc này Tiền Thông mới rời đi.
Dương Khai đợi trong mật thất chừng nửa canh giờ, mới được tên tiểu nhị nọ dẫn sang một gian mật thất khác, trong đó chất đầy khoáng thạch quý hiếm, còn có vô số thánh tinh.
Sớm đã có chỉ thị của Tiền Thông, tên tiểu nhị này tất không dám qua loa với Dương Khai, y nói một cách cung kính:
– Số khoáng thạch này chính là loại quý khách cần, tổng giá là một vạn bảy nghìn viên thánh tinh thượng phẩm. Vì là khách quen nên giảm 2 phần cho quý khách, tức là một vạn hai nghìn sáu trăm viên, trừ đi số tinh thạch chi cho khoáng thạch thì số tinh thạch quý khách nhận được là bốn vạn năm nghìn bốn trăm viên tinh thạch, tất cả đều ở đây, ngài có cần tiểu nhân đếm không ạ?
– Không cần đâu.
Dương Khai lắc đầu, trong lòng thầm kinh ngạc vì giá trị của số khoáng thạch này.
Số khoáng thạch lần trước hắn mua chỉ có giá hơn ba nghìn viên tinh thạch thôi, còn lần này lại gấp mấy lần số đó, chẳng trách Dương Viêm lại nói phải trút hầu bao nhiều.
Hắn tin tưởng tên tiểu nhị này, cửa tiệm này sẽ không giở thủ đoạn gì, dù rằng Tiền Thông vẫn đang nhăm nhe luyện khí sư sau lưng hắn.
Thả thần niệm ra, thu hết số khoáng thạch và thánh tinh đó vào nhẫn không gian, hắn để lại một trăm viên thánh tinh không nhúc nhích.
Tiểu nhị cười hớn hở, nhìn Dương Khai đầy cảm kích, cung tiễn hắn rời đi, hai người chẳng ai nhắc đến chuyện một trăm viên thánh tinh đó cả.
Lầu ba cửa tiệm, Tiền Thông đưa mắt nhìn bóng lưng Dương Khai khuất dần, hai hàng mày nhíu chặt, lão không biết nên dùng cách gì để lôi kéo Dương Khai vào Ảnh Nguyệt Điện, hôm nay đã thử hai lần đều thất bại, chẳng biết tên trẻ tuổi này thích gì, nếu biết sở thích của hắn thì dễ rồi, lại còn không thể cử người theo dõi, thật đáng buồn.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
– Vào đi!
Tiền Thông ngồi lại xuống ghế.
Tên tiểu nhị đó đi vào, liền bẩm báo:
– Trưởng lão, lúc nãy người đó đi, đã để lại một trăm viên thánh tinh cho đệ tử.
– Hả?
Tiền Thông kinh ngạc nhìn y.
– Vậy ngươi nhận rồi?
– Dạ, đệ tử không từ chối, hắn cũng không nói rõ, nhưng đệ tử biết hắn cố ý chừa lại cho đệ tử. Trưởng lão, nếu không nhận được thì giờ đệ tử sẽ gửi đi cho hắn.
Y dè dặt nhìn nét mặt của Tiền Thông, sợ trưởng lão nổi giận.
Tiền Thông khoát tay:
– Khỏi! Hắn đã tặng ngươi thì ngươi cứ nhận, tên đó thích làm thẳng, nếu ngươi còn đưa đẩy ám muội, e là hắn sẽ không vui đâu. Hừm, lần sau nếu hắn còn đến mua khoáng thạch, ngươi cứ lấy thêm cho hắn một ít, sau đó lén cho hắn biết, hiểu chưa?
– Dạ hiểu.
– Đúng rồi, lần này hắn mua khoáng thạch gì? Có giống lần trước không?
Tiểu nhị liền lắc đầu:
– Lần này hắn mua số khoáng thạch đáng giá một vạn bảy nghìn tinh thạch, trưởng lão dặn giảm cho hắn hai phần, nên đã thu của hắn…
– Một vạn bảy?
Tiền Thông biến sắc, hình như đã ý thức ra điều gì, vội hỏi:
– Hắn mua khoáng thạch Hư cấp?
– Dạ phải.
Vẻ mặt Tiền Thông biến ảo, sau đó cười lớn ha hả:
– Tốt tốt tốt, quả đúng là vậy, quả đúng là vậy…
Tiền Thông có vẻ rất hưng phấn, đi qua đi lại không ngừng trong phòng, tên tiểu nhị nhìn mà ngơ ngác, không biết tại sao lão lại vui vậy, trong ấn tượng của y, lão ngoài việc đột phá Phản Hư lưỡng tầng cảnh năm xưa, thì chưa bao giờ vui như ngày hôm nay cả.
Một lát sau, Tiền Thông chợt lấy ra một miếng ngọc màu trắng, rót thần niệm vào trong rồi ném cho tên tiểu nhị:
– Đi thông báo, quản sự tất cả cửa tiệm của Ảnh Nguyệt Điện trong Thánh Vương Cảnh buộc phải nhớ mặt tên này. Nếu hắn tới tiệm, nhất định phải tận tình tiếp đãi, không được làm quá lộ liễu, nhưng cái gì ưu đãi được thì cứ cho. Nếu có tên nào đuôi mắt đắc tội với hắn, ta sẽ cho kẻ đó hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Nói xong lời cuối cùng, toàn thân Tiền Thông toát lên hàn khí, tên tiểu nhị sợ hãi nhận lấy miếng ngọc, lén kiểm tra thử thì phát hiện trong miếng ngọc đó có hình ảnh của Dương Khai, rõ ràng là Tiền Thông đã dùng thần niệm khắc vào.
Hai tay cần ngọc, y lập tức ra ngoài thông báo cho tất cả các quản sự trong Thiên Vận Thành, không dám trì hoãn.
Đợi cho y đi khỏi, Tiền Thông đưa tay quét cả bảy món bí bảo trên bàn vào trong nhẫn không gian, rồi lao đi như bay đến chỗ Cách Lâm đại sư.
Lão muốn nói cho Cách Lâm đại sư biết, sự việc quả đúng như lão nói, sau lưng Dương Khai quả thực có một vị luyện khí sư Hư cấp.
Trước đó tuy họ đã có suy đoán, cũng biết bí bảo mà Dương Khai cầm đến vào lần đầu là do luyện khí sư Hư cấp luyện chế, nhưng họ không dám khẳng định luyện khí sư đó có tồn tại, có lẽ bí bảo đó là do Dương Khai vô tình nhặt được cũng chưa biết chừng.