Cứ thế mà đi?
Không đúng.
Ít nhất cũng phải biết tại sao mình phải đi.
Đinh Hoàng Liễu nuốt nước bọt, thăm dò hỏi: “Tôi xin mạo muội hỏi một câu, tại sao lại muốn tôi đi?”
Chương Đồng Văn đặt cái vali xách tay màu đen lên trên bàn, biểu cảm nghiêm túc: “Nguyên nhân gì cô còn chưa rõ nữa à, trong này chứa cái gì, cô không biết?”
ông ta liếc mắt nhìn toàn trường.
“Đúng lúc tôi cũng nhân cơ hội này nói với mọi người một chuyện.”
“Buổi đấu thầu của chúng ta công khai công chính công bằng, có thể trúng thầu hay không thì phải dựa vào thực lực của các người, mà không phải là phong bì.”
“Hôm nay, tôi rất thất vọng. Tất cả mọi người xem buổi đấu thầu là cái gì hả, phong bì của người này còn nhiều hơn người kia, coi rằng đây là hội đấu giá à?”
Mắng đám người như té nước.
Bây giờ, tất cả mọi người đã hiểu tại sao Đinh Hoàng Liễu lại bị đuổi đi, số tiền trong cái vali của cô ta chắc chắn là cao nhất.
Lần này, mọi người đều đã có dự đoán.
Chỉ là mọi người rất kinh ngạc, tại sao bây giờ lại không thể sử dụng quy tắc trước kia nữa?
Chương Đồng Văn tiếp tục nói: “Cô Đinh, số tiền trong vali của cô chính là sự sỉ nhục khinh thường lớn nhất đối với nhân viên chúng tôi, nếu như ngày hôm nay giao dự án cho cô, chẳng khác nào bất công với mọi người.”
Đinh Hoàng Liễu choáng váng, sao đưa tiền lại là đắc tội vậy chứ?
“Cô Đinh, mong cô tự giải quyết cho.”