Lý Khắc nghe vậy liếc nhìn qua Độc Cô Tuyệt một cái, chép miệng:“ Huynh đệ này xấu cũng không thua cái mặt nạ kia mấy. Tối rồi, đừng hù dọa trẻ con chứ.”
Đinh Phi Tình nghe dứt lời người liền tựa hẳn vào cánh cửa gỗ cười rũ rượi. Trên thế gian này dám nói thẳng vào mặt Độc Cô Tuyệt, lại còn nói hắn xấu kinh khủng, Lý Khắc này vẫn là người đầu tiên đó, lợi hại, lợi hại.
Vân Khinh, Mặc Ngân, Mặc Ly không dám cười to, nghẹn cứng trong họng, nét mặt trở nên vặn vẹo rất khó coi.
Nét mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét, tức giận sôi trào, khiến cho toàn bộ các vết mưng mũ hóa trang trên mặt méo mó, gần như muốn chảy mũ xuống luôn, khiến người khác nhìn ghê tởm không chịu nổi. Quả thật so với cái mặt nạ ác quỷ kia, cũng không thua kém là bao.
Hung hăng đeo mặt nạ lên mặt, Độc Cô Tuyệt phất tay áo một cái, nắm lấy tay Vân Khinh bước nhanh ra ngoài.
Lý Khắc thấy vậy lắc đầu:“Huynh đệ này tính tình quá không tốt, muội muội của hắn chắc hẳn là mệt mỏi không ít nha, đáng thương thật!” Dứt lời lại khẽ lắc đầu, rồi lập tức hưng phấn kêu to:“Đi, đi, chúng ta chơi hết mình đi!”
Đám người Đinh Phi Tình nghe vậy lại cười to một trận. Bởi vì Tuyết Lê nói, thánh nữ Nam Vực phải là trinh nữ, chuyện hôn nhân nhất định phải được tông lý phê chuẩn, nếu tự ý rối loạn đức hạnh thánh nữ, cũng sẽ bị xử tội chết và hỏa thiêu. Hiện tại bọn họ muốn dùng Vân Khinh để đi cứu người, không thể để cho có nhược điểm, tùy cơ ứng biến, ứng phó trước mọi chuyện trước đã rồi tính.
Lửa trại hừng hực thiêu đốt trong đêm đen, chiếu rọi đỏ rực cả một mảng trời, phản chiếu lên trang phục của các thiếu nữ. Các thiếu nữ tay tay cầm tay, vừa múa vừa hát. Những cái chuông nhỏ đeo trên cổ chân theo bước chân nhảy múa, vang lên những tiếng ngân nga lảnh lót, vô cùng êm tai.
Ở phía sau những thiếu nữ này, một nhóm các chàng trai trẻ tuổi tuấn tú cao giọng bè ca, vừa hát vừa nhảy, khí thế vô cùng hào hùng, kỹ thuật nhảy cực kỳ mạnh mẽ. So với nhóm thiếu nữ mềm mại kia, lại mang theo một hương vị khác, hùng hậu mà đanh thép.
Tiếp theo phía sau bọn họ là những vại rượu to được bày trên mặt đất, mọi người ngồi vây ngay phía sau những vại rượu, vừa thưởng thức đồ ăn, vừa uống những bát rượu ngon, cùng nhau cười đùa trò chuyện; nhìn những nam thanh nữ tú ngời ngời thanh xuân trước mặt, ẩn hiện trong mắt đều là sự vui sướng hạnh phúc.
Đám người Độc Cô Tuyệt chờ tộc trưởng Mặc Khắc ngồi rồi mới lần lượt ngồi xuống, lập tức có người trong tộc chạy tới kính rượu. Tất nhiên là nhờ ba kiện hàng hóa kia, làm cho tất cả mọi người trong tộc Mặc Khắc đều rất hài lòng, bởi vậy đối đãi với đám người Độc Cô Tuyệt bằng cả thịnh tình, rất niềm nở và chu đáo.
Mặc Ngân và Mặc Ly lập tức đưa tay đón lấy chén rượu được kính đến, tự mình nhận uống hết những chén rượu đó. Bọn họ công khai biểu lộ mình là chủ nhân của lô hàng hóa kia, cho nên lúc này người trong tộc Mặc Khắc cũng vui vẻ kính rượu với hai người họ.
Rất nhanh chóng, Mặc Ngân và Mặc Ly liền cùng những người tộc Mặc Khắc này nhập vào thành một nhóm, anh kính tôi một chén, tôi mời anh một ly, vui đến quên cả đất trời.
“Náo nhiệt ghê!” Đinh Phi Tình nhìn nhóm nam nữ trẻ tuổi đang múa hát phía trước, hơi nhíu mày nói.
“Cô gái trẻ này cũng có thể tham gia cùng mà.” Tộc trưởng Mặc khắc cười ha ha.
Đinh Phi Tình kéo Vân Khinh nói nhỏ:“Đi, chúng ta……
Còn chưa nói xong, Tuyết Lê ngồi ở bên cạnh vẫn rất lãnh đạm đột nhiên âm thầm túm vạt áo của Vân Khinh, khẽ lắc đầu, trợn mắt nhìn Vân Khinh, thấp giọng lạnh lùng nói:“Đây là lễ hội cầu hôn, nếu ngươi muốn kén chồng, thì ra đó nhảy múa.”
Vân Khinh vừa nghe không khỏi trợn mắt, nhìn thoáng qua những nam nữ ca múa say sưa trước mặt, lúc này trên mặt đã hiện lên một chút kinh ngạc. Công khai cầu hôn như này, quả thật là một sự bất ngờ rất lớn. Xem ra phong tục của Nam Vực này rất tiến bộ nha.
Khẽ lắc đầu, nếu cô dám đi kén chồng, phỏng chừng Độc Cô Tuyệt sẽ xé xác cô ra mất. Vội vàng kéo tay Đinh Phi Tình lại, nghiêng người khẽ nói nhỏ vài câu vào tai Đinh Phi Tình. Đinh Phi Tình vừa nghe xong, mắt tròn ra, tràn đầy tò mò đánh giá tình hình phía trước, nhưng cũng không dám đề nghị chạy ra đó nhảy nhót nữa.
“Tộc trưởng Mặc Khắc, mời, tại hạ kính tộc trưởng một ly, về sau mong được tộc trưởng chiếu cố nhiều hơn.” Mặc Ngân bưng một chén rượu lớn, hướng tới tộc trưởng Mặc Khắc cất lời.
Tộc trưởng Mặc Khắc cười to, tràn đầy đắc ý nói:“May mắn cho các người là hôm nay đã gặp ta, bằng không các người đừng nói là vào U thành, ngay cả muốn đi vào Dương thành còn không thể lọt được nữa là.”
“A, vậy là sao nhỉ?” Đáy mắt Mặc Ngân tỏ rõ sự sùng bái và kinh ngạc.
Tộc trưởng Mặc Khắc nhìn ánh mắt sùng bái của Mặc Ngân, cảm giác rất là sảng khoái, lập tức vừa uống rượu vừa nói:“Nghe nói gần đây U thành có biến lớn, điều tra ra là có nội gián. Đã hạ lệnh phong tỏa thành, nếu không có người đáng tin cậy đảm bảo thì đừng nghĩ tới chuyện vào thành làm gì ất công. Trong vòng mười dặm tám hướng đổ lại, ngoại trừ tộc Mặc Khắc ta có quan hệ ở Dương thành là có thể tiến vào, cho dù các người có tìm được tộc khác, cũng chẳng vào được.” Dứt lời, vẻ mặt rất là đắc ý.
“Tộc trưởng Mặc Khắc thật sự là quá lợi hại. Mời, mời, tại hạ lại kính ngài một chén nữa. Tộc trưởng còn biết chuyện gì, mong cũng nói cho người bên ngoài như chúng tôi nghe một chút, tránh cho chúng tôi lơ ngơ tự tìm tai hoạ.” Từ chỗ sâu nhất trên mặt Mặc Ngân chợt lóe qua một tia sáng, nhưng biểu hiện lại vô cùng sùng bái nói với tộc trưởng Mặc Khắc.
Độc Cô Tuyệt ngồi ở bên người y, chậm rãi liếc nhìn Vân Khinh một cái, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đều tự hiện lên một tia sáng tỏ. Gian tế, chắc chắn là việc Tuyết Lê giả thánh nữ rồi. Phong tỏa thành, xem ra hành động của bọn họ về sau càng phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần.
Bưng chén rượu lên uống một ngụm. Nơi thâm sơn cùng cốc này, rượu quả thật rất ngon, hương vị không hề thua kém với rượu trong Tần vương cung, cũng được coi là trân phẩm đây. Độc Cô Tuyệt vừa suy nghĩ, vừa tự rót rượu ình.
Đinh Phi Tình và Vân Khinh cắn một miếng thịt muối, mặn quá, nhưng cũng khá ngon. Cô ở Tề quốc, Triệu quốc, Tần quốc đều chưa hề nếm qua món này, bây giờ nhảy không dám nhảy, ca không dám ca, vậy cứ ngồi ăn món này vẫn còn tốt hơn vạn lần cái món rau khô của bữa trưa kia.
Ca đã đượm, rượu đã nồng, bao trùm khắp nơi là một bầu không khí vui mừng.
Trên mặt các nam xuân nữ trẻ là ý cười dào dạt, thông qua lời ca, điệu múa bày tỏ tình cảm với người mình thích, tuyên thệ tình yêu với người trong lòng mình.
Nụ cười nóng bỏng trên môi dường như làm cho lửa trại thêm hừng hực, hơi nóng dường như lan tỏa.
Vân Khinh nhìn các nam nữ thanh niên đang say sưa chìm đắm vào những tiếng ca điệu múa nóng bỏng quanh vòng lửa trại, ngón tay nhẹ nhàng nhịp theo. Tiếng ca rất mỹ diệu, cho dù cô nghe không hiểu, nhưng vẫn rất thích. Nhạc điệu phát ra từ trái tim, chính là âm thanh tự nhiên nhất, âm thanh nóng bỏng của linh hồn, cô rất thích.
Độc Cô Tuyệt nhìn động tác khe khẽ của Vân Khinh, bên tai là những lời ca nóng bỏng trần trụi. Mấy ngày liền bởi vì lúc nào cũng đối đầu với hung hiểm lẫn mưu lược, tâm trạng lúc nào cũng phải cẩn thận và căng thẳng. Bây giờ có thời gian được thả lỏng, hắn thích cái kiểu biểu đạt thẳng thắn này của tộc Mặc Khắc. Khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười, một chén tiếp một chén thích thú uống rượu một mình.
Bản thân Độc Cô Tuyệt vốn đã rồng trong biển người, lúc này tùy tiện ngồi đó, vô cùng hào sảng tự mình châm rượu. Khí chất bá đạo uy nghiêm lập tức phát tán mạnh mẽ, mà gương mặt xấu xí đã bị mặt nạ che khuất, khí chất đàn ông dũng mãnh hiển hiện trước mắt mọi người, khí chất có một không hai bao phủ khắp người hắn hết sức nổi bật, làm cho người ta không thể nào bỏ qua được.
Những cô gái trẻ trung trong nhóm ca múa, ngoại trừ những người trong lòng đã có người khác, hầu như đều chú ý tới Độc Cô Tuyệt. Các cô càng nhảy càng tiến dần về phía Độc Cô Tuyệt, hai mắt không ngừng đánh giá Độc Cô Tuyệt, nét mặt nhuốm hồng như ráng chiều.
Buổi sáng khi Độc Cô Tuyệt đến, mặc dù có rất nhiều người nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng vẫn có rất nhiều người không thấy.
Một cô gái mặc váy dài kết bằng lông chim khổng tước nhuộm màu lan tử la, cực kỳ mạnh bạo, vung tay áo nhẹ như mây bay, thân thể xoay tròn vài cái, nhảy hai bước tới bên cạnh Độc Cô Tuyệt, trong tay mang theo một dải lụa màu đỏ tươi, hơi cúi người về sau gáy Độc Cô Tuyệt, ý muốn mời Độc Cô Tuyệt cùng ra bãi nhảy múa với cô, trên mặt đỏ hồng, biểu hiện nét thẹn thùng lẫn vui sướng.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy mày nhíu lại, không thèm quan tâm đến thiếu nữ đang vây quanh trước mặt, tự rót rượu uống tiếp. Nếu không phải vì cần nhờ tộc Mặc Khắc này để tiến vào Dương thành gì đó thì hắn đã sớm vung chưởng đánh bay cô ả đáng ghét này rồi, hừ.
Bên cạnh, Đinh Phi Tình ngạc nhiên nhìn Độc Cô Tuyệt và cô gái kia, rồi sau đó nhoẻn cười, tựa đầu lên vai Vân Khinh, cười hì hì xem náo nhiệt.
Vân Khinh thì mỉm cười, lẳng lặng nhìn Độc Cô Tuyệt tự rót tự uống. Người này có lẽ cho dù bị hủy dung, e rằng cũng sẽ hấp dẫn ngàn vạn nữ tử. Khí chất như vậy, cũng là trải qua ngàn rèn vạn luyện mới có được, những cô gái tinh mắt ắt đều bị hấp dẫn thôi.
“Huân Lệ, Huân Lệ.” Các cô gái nhảy múa quay chung quanh lửa trại lúc này đều gần như ngừng lại, đứng một bên nhìn cô gái tên Huân Lệ đã chọn trúng Độc Cô Tuyệt kia, đồng loạt kêu to, cổ vũ cho Huân Lệ.
Huân Lệ thấy Độc Cô Tuyệt cũng không đứng dậy, bất giác nhếch mày lên, trong mắt hiện lên một tia ái mộ nóng bỏng, trực tiếp bước lên một bước, tới trước người Độc Cô Tuyệt, bắt đầu vũ điệu quay cuồng xung quanh Độc Cô Tuyệt.
Kỹ thuật nhảy kia nhẹ nhàng uyển chuyển biết nhường nào, váy khổng tước xinh đẹp lướt qua phía sau lưng, qua đầu gối, qua vai Độc Cô Tuyệt, từng làn gió thơm vây quanh Độc Cô Tuyệt, mùi thơm ngát của loài hoa chốn núi rừng đánh thẳng vào lòng người, ngây ngất.
Bên cạnh Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Độc Cô Tuyệt, rồi lại liếc nhìn Vân Khinh đang mỉm cười bên cạnh Độc Cô Tuyệt, rồi đồng loạt liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười tếu táo.
Tộc trưởng Mặc Khắc xoa mày lẩm bẩm:“Nha đầu Huân Lệ kia sao lại chọn tiểu tử này chứ …”
“Huân Lệ, muội tháo mặt nạ hắn xuống xem đã rồi hãy nhảy tiếp.” Lý Khắc đứng giữa bãi lửa trại, mặt giận đến đỏ tía, quay sang Huân Lệ xinh đẹp đang múa xoay quanh Độc Cô Tuyệt hét lớn.
Độc Cô Tuyệt vẫn như trước tự rót tự uống, chẳng thèm để ý tới mọi người. Huân Lệ đang nóng bỏng quay chung quanh Độc Cô Tuyệt nghe thấy, dừng ở ngay trước mặt Độc Cô Tuyệt, nhìn mặt nạ trên mặt hắn, khẽ cắn chặt răng, đưa tay kéo mặt nạ trên mặt Độc Cô Tuyệt lên.
Độc Cô Tuyệt nếu muốn tránh, thì đến cả trăm Huân Lệ cũng đừng mong tháo được mặt nạ trên mặt hắn, nhưng lúc này hắn lại không động cũng chẳng buồn nhúc nhích, để cho Huân Lệ kéo mặt nạ hắn ra.
Dưới ánh lửa hồng, trên khuôn mặt vàng như nghệ, những vết cụm màu nâu đen mưng mủ chiếm đến nửa khuôn mặt, trên đó nhiều chỗ có màu trắng, giống như dấu vết máu mủ sưng tấy sắp chảy ra, nổi bật dưới ánh lửa, kinh dị đến mức khiến người ta ghê tởm.
Ca múa trong nháy mắt lặng phắt, yên tĩnh đến mức kim rơi trên mặt đất dám cũng nghe thấy được. Lửa trại hừng hực thiêu đốt, trăm ngàn ánh mắt xuyên qua màn đêm đen thẳm, dừng lại hết trên khuôn mặt Độc Cô Tuyệt.
“Ụa.” Một tiếng nôn mửa vang lên, nét mặt Huân Lệ như không thể chấp nhận được, lấy tay che miệng lao ra khỏi vòng vây người.
“A, mẹ, con sợ.” Trong giây lát, một số trẻ nhỏ bị dọa hét toáng lên.
“Không sợ, không sợ, ác linh tránh xa, tránh xa.” Mọi người hơi hỗn loạn.
Độc Cô Tuyệt mặt mày trầm lạnh, nghiêm trang, không thèm quan tâm đến mọi người chung quanh, vẫn như trước tự phục vụ bản thân uống rượu. Chỉ là trên mặt bắt đầu xuất hiện sát khí.
“Ha ha.” Đinh Phi Tình thấy tình cảnh như thế, bỗng cười to ra tiếng, bát rượu trong tay bởi vì cười không nhịn được mà nghiêng ngả tung toé cả ra ngoài, ướt cả quần áo mà không biết.
Vân Khinh thấy vậy cũng không nói lời nào, lắc đầu, khóe miệng mỉm cười vỗ phía sau lưng Đinh Phi Tình, ngắm nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Độc Cô Tuyệt .
Mặc Ngân, Mặc Ly thấy vậy không nhịn được khẽ cúi đầu cười.
“Tiếp tục, tiếp tục, trai xinh gái đẹp, tiếp tục nào.” Tộc trưởng Mặc Khắc thấy vậy cười lớn vẫy tay với mọi người. Trong giây lát ca múa lại tiếp tục, hội hoan tình lại tiếp tục.
Chỉ là mọi người chẳng ai dám nhìn lại phía Độc Cô Tuyệt nữa, sợ ảnh hưởng đến vị giác.
Độc Cô Tuyệt cũng chẳng mang mặt nạ lên nữa, tự rót tự uống vô cùng tự nhiên, chẳng có lấy một chút xấu hổ, còn ngạo nghễ hơn so với bất kỳ ai.
“Gái ế, nhìn kìa, bà cô già tới rồi.” Độc Cô Tuyệt vừa mới uống cạn một chén rượu, một giọng nói khe khẽ chợt vang lên, tất cả mọi người giữa sân đều nhìn về một hướng.
Chỉ thấy hướng đó có một cô nàng mặc váy dài đang bước rất nhanh lại đây, một thân váy dài màu xanh, đỏ, tím, vàng đủ cả, gần như trên người cô nàng màu nào cũng có, rất sinh động.
Nhìn qua thì ước chừng khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, trên mặt trát phấn trắng hếu, dày cộp, theo mỗi bước chân cô nàng chạy có cảm giác như phấn rơi rớt lả tả xuống theo. Dung mạo rất ‘bất phàm’, mặt dài như ngựa, trán dồ, mày như hai con tằm vắt ngang, mắt một con lớn một con nhỏ, mũi tẹt lét, miệng rộng tô son đỏ lòm. Nói xấu còn nhẹ chứ, phải là là vô cùng xấu, nói chung đủ để phân cao thấp với khuôn mặt Độc Cô Tuyệt lúc này.
Cô nàng hùng hồn tiến lại, mọi người trong tộc Mặc Khắc đang đứng hai bên giữ lửa đồng loạt né đường.
Trong tay gái ế kia là một dải lụa màu đỏ thẫm, bắt đầu quay chung quanh lửa trại một vòng, ngay sau đó liền chuyển tới trước mặt Độc Cô Tuyệt, mặt đầy kích động thốt lên:“Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp một người có vẻ ngoài bình thường tương xứng với thiếp. Thiếp là Quế Chi, ba mươi xuân xanh có lẻ (*), vẫn vẹn là một thân trinh tiết. Chàng lấy thiếp đi, thiếp không chê chàng đâu.”
* Ba mươi xuân xanh có lẻ ở đây là hơn 30 tuổi nhé, MDH dùng cách nói hoa mỹ 1 chút, ý là không chỉ rõ tuổi tác của mình, đại khái là ba mươi gì đó. Không phải từ “có lẽ”.
Đinh Phi Tình vừa hớp một ngụm rượu, nghe vậy phù một phát, bay hết lên người Độc Cô Tuyệt, ôm ngực ho khan không ngừng. Vẻ mặt muốn cười nhưng lại ho sặc sụa không ngừng được, cả khuôn mặt vặn vẹo méo mó đến cùng cực.
Vân Khinh ngạc nhiên nhìn gái ế kia, rồi lại nhìn khuôn mặt Độc Cô Tuyệt, mà khuôn mặt hắn lúc này gần như chỉ trong giây phút đã muốn giết người ngay lập tức. Cô cúi đầu xoa xoa chân mày, khoé miệng cũng nhịn không được nhếch lên cười hết cỡ.
Tuyết Lê ngồi ở bên kia Vân Khinh, khuôn mặt lúc nào cũng vô cùng lạnh lẽo, thế mà lúc này cũng không nhịn được lộ ra nét cười tươi rói, chế nhạo liếc nhìn Độc Cô Tuyệt một cái.
Mặc Ngân, Mặc Ly đồng loạt ho khan một tiếng, cả khuôn mặt trong giây lát đỏ bừng lên, vội vàng quay qua một bên khẽ động đậy người. Bệ hạ bọn họ muốn giết người, sát khí toả ra vô cùng mãnh liệt a.
Độc Cô Tuyệt vươn tay ra một cái khẽ đẩy Đinh Phi Tình đang sặc rượu bên cạnh Vân Khinh ra, sắc mặt xanh mét nhìn cô nàng siêu xấu mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm hắn trước mặt, hai tay nắm thành quyền vặn xương cốt kêu răng rắc, sắc mặt so với đáy nồi cũng chẳng hề thua kém.