– Biểu ca…
Đường Nhu kéo tay hắn, trên mặt tỏ ý trách cứ.
– Vâng.
m thanh của Mỹ Huệ Tử vẫn rất ôn nhu, sau đó lại khom người chín mươi độ:
– Đây là bản hội chuộc tội với công tử, xin hãy nhận lấy.
Phí bồi thường một vạn lượng bạc.
Đường Tiểu Đông không khách khí nhận lấy
gia đang rất cần tiền, không thể bỏ phí như vậy.
Còn bản in chữ mạ vàng hắn từ chối không nhận, lạnh lùng nói:
– Nước giếng không phạm nước sông, nếu người phạm ta, ta tất phạm người! Ta không có hứng thú với Hắc Long hội, không có gì để nói, ngươi có thể đi.
Hắn phất tay hạ lệnh trục khách, lạnh lùng chẳng chút tình người.
– Nhớ kỹ, chuyển lời của ta cho hội trưởng các ngươi, còn nữa, sau này ngươi đừng tới nữa!
– Vâng.
Trong mắt Mỹ Huệ Tử có chút thất vọng, đau thương.
– Biểu ca…
– Tướng công…
Đường Tiểu Đông nhấc tay, ngăn Đường Nhu và Kha Vân Tiên cầu tình.
– Công tử bảo trọng.
Mỹ Huệ Tử bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi người xin cáo lui, Đường Nhu tiễn nàng ra cửa với vẻ mặt áy náy.
Không để ý tới vẻ mặt bất mãn của ba nàng, Đường Tiểu Đông phun ra một câu:
– Người Uy Quốc cũng không phải thứ tốt, các nàng không nên vì vẻ mặt thành thực của họ lừa gạt, bọn họ xin lỗi dễ dàng như đánh rắm vậy!
– Sao huynh biết?
Ba nàng đồng thanh hỏi.
Đường Tiểu Đông nhún vai, trả lời đâu đâu:
– Dù sao ta cũng không quen biết nàng!
Thấy Lôi Mị gật đầu, hắn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Kỳ thực căn bản không cần giải thích, thái độ địch ý của hắn đối với Phong Gian Mỹ Huệ Tử đã nói lên tất cả, nếu hai người có quan hệ mờ ám, nữ nhân nào lại có thể chịu được thái độ và ngữ khí khi nãy của hắn?
Đối mặt ánh mắt truy vấn không tha của ba nàng, Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ nói:
– Từ xưa đến nay, người Uy Quốc vẫn luôn có dã tâm diệt đại Trung Hoa chúng ta, biến cố cầu Lư Câu, cuộc đại tàn sát Nam Kinh, kháng chiến tám năm…
Ba nàng ngơ ngác, vẻ mặt kinh ngạc khiến Đường Tiểu Đông cả kinh, biết mình nhất thời kích động nói lộ ra hết, vội vàng ngậm miệng
– Ta đi mua mấy con chó săn về trông nhà…
Giả vờ không nhìn thấy nét mặt hiếu kỳ muốn biết đến tột độ của ba nàng, hắn mượn cớ vội vã chuồn đi.
– Ài, đồ đáng chết…
Lôi Mị tức giận nghiến răng, giận dỗi giậm chân một cái:
– Mỗi lần đều như vậy, đáng ghét mà!
Kha Vân Tiên mỉm cười cười, trong lòng nàng mặc dù cũng vô cùng hiếu kỳ, nhưng không mãnh liệt như Lôi Mị.
Trong đầu phu quân chứa đầy những cách nghĩ thần bí, mới mẻ, kỳ lạ, cổ quái, khiến người ta phải tán thán, sùng bái và ước ao được giải đáp nghi hoặc, khiến nàng cảm thấy vừa kiêu ngạo cũng vừa càng thêm khẩn trương.
Bởi vì sức hấp dẫn thần bí kia trên người phu quân, rất dễ hấp dẫn sự hiếu kỳ của người khác phái, sau đó là hảo cảm, tiếp tục diễn biến sẽ trở thành lòng ái mộ.
Những nữ tử quay quanh bên người phu quân, có người nào không trẻ đẹp như nàng?
Thân thế không hùng mạnh như nàng? Đây là nguyên nhân khiến nàng khẩn trương lo lắng.
Trong lòng tự ti, nàng chỉ có sự ôn nhu và mị lực của nữ nhân, nỗ lực tranh thủ giành lấy một phần nhỏ mà nàng nên có.
Dương quý phi chính là bởi vì hậu cung không màng chính sự nên mới nhận được sự sủng ái bội phần của Đường Huyền Tông, cho nên nàng chỉ là có thể tận lực làm tốt phận sự của mình, cũng không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của phu quân, mà chỉ âm thầm ủng
hộ sau lưng.
Nhiều lần trải qua tang thương, lưu lạc phong trần, thấy hết muôn vẻ nhân sinh, nàng cảm ngộ một cách sâu sắc.
Một nữ nhân, mong muốn cả đời đơn giản chỉ là một gia đình ấm áp hạnh phúc, một người chồng có thể nương tựa, đối xử tốt với mình. Tìm được người chồng lý tưởng, nàng tuyệt sẽ không từ bỏ, cố hết sức để giành lấy.