Nghe xong, trong đôi mắt sâu đen của Trầm Tu Cẩn, lóe lên sự hung dữ…
Cô ta đã nói với Tiêu Hằng những gì? “Kể cả giữa hai người đã từng trải qua cái gì, vậy cũng chắc chắn không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Trầm Tu Cẩn, nếu cậu không mù, thì có thể nhìn thấy, tôi có thể làm cho khuôn mặt của cô ấy xuất hiện nụ cười.”
Tiêu Hằng không nhường nhịn: “Trầm Tu Cẩn, cậu có thể không?”
Tô Mộng cảm nhận được rõ ràng nhất, toàn thân của Boss ở bên cạnh đang cứng đơ lại, cho dù không hiện rõ, nhưng cô ở gần, nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đột nhiên! Trầm Tu Cẩn nheo mắt lại: “Cậu có hiểu cô ta không?”
“Không phải đang trong giai đoạn tìm hiểu sao?”
Tiêu Hằng lẩm bẩm.
“Vậy cậu hiểu được quá khứ của cô ta, cô ta là người như thế nào không?”
“Cô ấy là người như thế nào, cũng không quan trọng, cái quan trọng là, Giản Đồng cô ấy là một người con gái tốt”
Tiêu Hằng đột nhiên cau mày lại, “Chủ tịch Trầm chắc không phải đã yêu cô ấy rồi chứ? Nếu không thì hà tất phải chặn đường tôi lúc này? Chủ tịch Trâm, nếu như cậu yêu Giản Đồng, thì chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng”
Trầm Tu Cẩn nghe xong, thẹn quá quá giận: “Tôi yêu cô ta?”
Anh cười lạnh lùng: “Trâm Tu Cẩn tôi có yêu ai, thì cũng sẽ không yêu cô ta.”
Người phụ nữ tùy tiện này, vừa là A Lục, lúc này vừa lại bám vào chàng công tử đẹp trai giàu có Tiêu Hằng kia.
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng cao ngạo, sao có thể yêu một người phụ nữ hám của tùy tiện được chứ? Trầm Tu Cẩn lúc này thẹn quá hóa giận, anh cũng không hê suy nghĩ, đằng sau mọi tâm trạng bất thường này của anh, có thực sự giống như những gì bản thân anh nói, tuyệt đối sẽ không yêu








– —————–