– Chết đi
Một tên hoàng cấp trung kỳ bất ngờ tận dụng sự suy yếu của Mộc Trữ liền đánh bay vũ khí trên tay của anh ta rồi vung kiếm chém xuống. Mộc Trữ đã quá mệt mỏi kèm theo thương thế, đành trơ mắt lĩnh mệnh của mình. Ngay lúc đó, một bóng đen lao thật nhanh đến đẩy Mộc Trữ ra chịu một nhát chém thẳng vào ngực mình.
– Phụ thân…. không ggggggg … Sao người lại làm vậy?
Mộc Trữ kịp nhìn rõ khuôn mặt thân quen kia thì cổ họng như nghẹn lại, anh ta kêu lên thì người kia cũng đã gục ngã xuống. Hóa ra người đó là Mộc Quân, cha của Mộc Trữ, ông ta trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã kịp thời lao đến nhận lĩnh một kiếm thay nhi tử của mình.
– Trữ … nhi … Nhớ …chăm sóc…cho …mình và …mẫu thân…của…con
Di ngôn được một lời sau chót, Mộc Quân trút hơi thở cuối cùng. Các huynh đệ của ông đang chiến đấu đều kêu lên thảm thiết, không thể tin vào mắt mình được. Có lẽ họ đều đã sẵn sàng để hi sinh bất kỳ lúc nào nhưng khi mất mát đến thì dù là người sắt đá đến mấy cũng không thể cầm lòng được.
– Mộc gia … kết thúc … rồi
Mộc lão gia chủ nhìn thấy con trai mình bị giết hại thì cả người như hóa đá. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau thấu trời này mấy ai hiểu thấu, kẻ làm tướng được vạn dân kính ngưỡng lại nuốt ngược lệ nóng vào lòng.
– Không, cháu không thể đứng nhìn Mộc Bình ca ngã xuống được.
Mộ Linh Nhi trước cảnh tượng quá nhiều người chết, nàng sợ hãi vội vàng bất chấp tất cả chạy về phía Mộc Bình. Nếu không giúp được gì thì ít ra nàng cũng phải chết cùng người mình yêu, cảm giác bất lực chứng kiến người quan trọng nhất ngã xuống thật sự quá kinh khủng, không ai muốn nếm trải cả.
– Tỷ tỷ
Mộ An Hoa sợ hãi khóc lên, muốn theo bước chị mình thì Đại Hắc nhanh chóng cắn lấy váy áo của cô bé giữ lại. Chú chó mực thông minh này bây giờ tuy vẫn không lớn hơn bao nhiêu, có điều nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó linh hoạt hơn hẳn, dưới mỗi cơ thịt ẩn chứa sức mạnh tiềm ẩn không giống các thú khuyển thông thường khác.
– Gâu gâu
Bỗng dưng Đại Hắc ngẩng đầu nhìn về phía xa sủa lớn, vẫy đuôi liên tục mừng rỡ. Thú có linh, người có tuệ, giữa Đại Hắc và Tiểu Hắc luôn có một mối liên hệ thần giao cách cảm khó diễn tả hết bằng lời. Đại Hắc biết huynh đệ mình chắc chắn không bỏ rơi nó.
Tiểu Hắc đã trở về!
…………………………………………..
Tại Kim gia, lão gia chủ không may bị Ẩn Sát giết hại, tưởng chừng thế trận sẽ vỡ tan như rắn không đầu. Ai ngờ vào lúc nguy cấp nhất đội của Liễu Mai đã đến cứu viện kịp lúc. Lực lượng tinh anh của Long Thần không quá khó khăn lật ngược cục diện, còn phản kích làm cho đám sát thủ bị đánh cho tan tác.
Về phía Liễu gia và Trần gia, đột ngột có hai cao thủ bất ngờ xuất hiện. Hai vị này không ai khác chính là hai trưởng lão Hà Quế của phân hội Vạn Kim, hai người này không chạy đến Mộc gia mà ngược lại lại đến giúp hai gia tộc khác.
Hóa ra là thiên ý vẫn chừa một đường sống để cho Tiểu Hắc vô tình trùng hợp bắt gặp cả Liễu Mai và hai lão già Quế Hà. Biết được tình thế nguy cấp, Tiểu Hắc vội đưa ra kế hoạch chia quân bốn đường. Liễu Mai tiến về Kim gia, còn Quế Trần chia ra hỗ trợ Viễn gia và Trần gia. Xong việc tất cả sẽ hội họp tại Mộc gia.
Còn Tiểu Hắc một mình đơn thân độc mã dùng tốc độ nhanh nhất để cứu nguy cho Mộc gia. Cũng là trọng điểm trong âm mưu lần này của Ẩn Sát ở Huyền Kinh.
Vừa dùng Ngự Phong Thuật lao đi như bay, Tiểu Hắc không ngừng hấp thụ dược lực còn trong cơ thể của mình. Hiện tại, cho dù tăng thêm một chút tu vi cũng rất đáng giá. Ẩn Sát đã bỏ ra đại giới cho lần ra tay này, nhất định sẽ không có chuyện dễ dàng như những lần trước nữa.
Nhìn thấy Mộc phủ vang lên tiếng giao tranh, khói lửa mù mịt, Tiểu Hắc gầm lên một tiếng liền ẩn thân tung người nhảy lên thật cao lướt qua cả đại môn to lớn. Hai tay nó vung lên, hàng loạt ám khí phóng ra như mưa, bắn thẳng về phía đám sát thủ đang vây hãm đám người Mộc Dương.
– Cẩn thận
Một tên hoàng cấp hậu kỳ phát hiện ra nguy hiểm nên vội la lên. Chỉ là mọi việc diễn ra cực nhanh, tên sư huynh của Quỷ Phong đứng sau chót cùng với vài tên sát thủ khác không kịp đề phòng liền bị vô số phi tiêu xuyên thủng diệt sát ngay tại chỗ. Những tên phía trước liền khựng lại mà xoay người ứng phó.
– Dám giết người của Mộc gia, các ngươi cũng đền mạng đi
Tiểu Hắc tựa như một bóng ma, thoáng cái đã hiện ra bên cạnh một tên hoàng cấp trung kỳ cầm chủy thủ đâm tới. Tên kia hừ lạnh vung đao chém ngang, không xem thanh dao ngắn trên tay Tiểu Hắc ra gì. Kết quả chỉ thấy Tiểu Hắc lui lại cười lạnh, còn gã thì ngã xuống như một khúc gỗ, sau lưng đã cắm đầy ám khí.
Hoàng cấp sơ kỳ đã không còn là đối thủ của Tiểu Hắc, trung kỳ thì không cẩn thận như tên vừa rồi cũng bị giải quyết trong vài hơi thở mà thôi. Sự đáng sợ của Tiểu Hắc vừa ra tay đã như một con mãnh thú đói khát muốn xâu xé kẻ thù, đám sát thủ máu lạnh nhìn thấy cũng phải chùn bước.
– Mau mau chặn đối phương lại.
Đám sát thủ loạn cả lên, tiết tấu đội hình cũng không còn nữa bởi lẽ tốc độ di chuyển của Tiểu Hắc là quá nhanh. Nó đã đạt đến luyện khí tầng hai trung kỳ đỉnh phong, chỉ cần một cơ hội sẽ đột phá lên hậu kỳ tầng hai. Với linh lực mạnh mẽ hơn, nó có thể thi triển Ngự Phong Thuật liên tục khiến kẻ địch vô phương nắm bắt được.
– Tiểu Hắc, là Tiểu Hắc đệ đệ đã trở lại. Mộc gia được cứu rồi.
– Đánh hay lắm, Tiểu Hắc. Đệ mau trả thù cho tứ thúc, người đã bị bọn khốn này hãm hại rồi.
Mộc Dương và Mộc Ánh Tuyết mừng rỡ hét to. Không biết từ khi nào một đứa bé khuất cái chỉ biết ăn với ngủ, được các huynh đệ trong Mộc gia yêu thương bảo bọc đã trở thành chỗ dựa, là hi vọng cho tất cả mọi người trong thời khắc đen tối nhất này.
– Tứ thúc Mộc Quân?
Khẽ lẩm bẩm, Tiểu Hắc nhìn thấy Mộc Trữ toàn thân đầy máu đang liều mạng thủ hộ bên cạnh một cái xác trung niên. Đúng vậy, người đó là Mộc Quân, cha của Mộc Trữ, không thể sai được.
– Ta hiểu rồi.
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, Tiểu Hắc không nhiều lời, sắc mặt nó lạnh tanh, sát khí tản ra không che giấu. Hôm nay, Tiểu Hắc muốn đại khai sát giới một phen.