Hạ Kỳ Như nhìn đám người đang canh gác ở bên ngoài một lúc, sau khi tính toán một hồi liền quyết định đi đường chính vào trong.
Đám lính canh ngửi thấy mùi máu tươi trên người cô, nhưng lại không thấy trên người cô có vết thương gì liên tự cho rằng cô vừa “ăn” xong, không cẩn thận nên để mùi máu dính lên người, lại thêm trên người cô ngoại trừ mùi máu tươi thơm ngọt kia còn có khí tức của Cảnh Thiên nữa nên đám người này chỉ kiểm tra một chút liền lập tức cho cô vào trong, đồng thời cho người âm thầm đi báo cho Huyết vương đại nhân biết.
Cho nên khi Cảnh Thiên đang ngồi làm việc trong phòng thì đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của cô ở trong cung điện, hắn hơi nhíu mày lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
– công tước đại nhân.
Mấy người đứng canh bên ngoài thấy hắn đi ra liền cúi đầu xuống, Cảnh Thiên hơi gật đầu rồi bắt đầu đi thẳng về phía trước, trong đầu đều là dấu hỏi chấm.
Cô vì sao lại đến đây? Là để tìm hắn hay là vì mục đích nào khác?
– Cảnh Thiên, em ở đây.
Cảnh Thiên vừa đi tới khúc ngoặt của hành lang liền bị một cánh tay nhỏ nhắn kéo lấy, ở trước mặt Cảnh Thiên, tấm màn chắn vô hình kia hoàn toàn vô dụng, cho nên Cảnh Thiên dễ dàng nhìn thấy mấy vết thương trên người cô, có vết thương còn rất mới, hắn vừa nhìn thấy liền lập tức sầm mặt xuống.
– bé con, là ai vậy?
La ai đã khiến cô trở nên như vậy?
– đừng quan tâm tới chuyện đó, anh cứ đi theo em là được.
Khuôn mặt Hạ Kỳ Như tuy vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại đang cực kỳ bất ổn, chỉ cần nghĩ tới Cảnh Thiên sẽ vì mình mà chết, cô liền cảm thấy cực kỳ sợ hãi, bởi vì nếu lần này hắn chết, cô sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại hắn nữa. Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây liền có chút run rẩy, bàn tay nắm lấy tay hắn càng thêm siết chặt.
Cảnh Thiên nhận ra tâm trạng bất ổn của cô, hắn lập tức giữ cô lại.
– bé con, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
– Cảnh Thiên, anh chỉ cần tin em là được.
Hạ Kỳ Như bình tĩnh nói, không phải cô không muốn cho Cảnh Thiên biết sự thật mà cô không cách nào giải thích cho hắn hiểu được, bởi chính bản thân cô cũng không hiểu cô hiện tại đang đối đầu với tất cả bao nhiêu người.
Cái cô rõ ràng nhất chỉ có một.
Chỉ cần cô trở về được thế giới thực, cô và hắn nhất định sẽ an toàn.
Những kẻ muốn bắt cô, hãm hại cô hay Cảnh Thiên đều không còn là mối đe dọa với cô nữa.
– Eric, người bên cạnh ngươi là ai vậy?
Mắt thấy sắp rời khỏi cung điện này rồi, một người đàn ông đột nhiên bước ra chặn bọn họ lại.
Hạ Kỳ Như liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Đường về nhà quả nhiên không dễ dàng mà.
– Huyết vương, đây là người của ta.
Điều khiến cô không ngờ tới là Cảnh Thiên lại tiến lên đứng chắn trước người Hạ Kỳ Như, vẻ mặt thong dong trấn định giống như người đứng đầu ở đây là hắn chứ không phải vị huyết vương kia vậy.
– Eric, ngươi có còn biết rõ bản thân mình là ai không?
Người đàn ông phía đối diện thu lại nụ cười, vẻ mặt dần trở nên lạnh nhạt.
Cảnh Thiên ung dung nhìn hắn, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.
– câu này là ta hỏi ngươi mới đúng, tại vị lâu quá nên quên mất bản thân mình là ai rồi sao?
– ta đương nhiên nhớ rõ, nhưng ta cũng rất rõ ràng thời kỳ huy hoàng của ngươi đã đến lúc nên kết thúc rồi.
Huyết Vương kia sầm mặt lại nói, làm một con rối lâu như vậy, ông ta cuối cùng cũng sắp được tự do rồi.
Hạ Kỳ Như hơi mím môi, len lén tạo một tấm màn chắn nho nhỏ bao quanh mình và Cảnh Thiên, ai biết động tác nhỏ này của cô lại bị Huyết vương nhìn thấy chứ, hắn ta nở nụ cười đầy hứng thú.
– ngươi chắc hẳn là người sói cuối cùng của phương đông? Chậc, chậc, không hổ danh là hậu duệ của Kiều Vũ, năng lực hơn hẳn người thường, chỉ là ta khuyên ngươi đừng nên dãy dụa nữa, vô ích mà thôi.
– Ồ, vậy sao?
Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý kia của huyết vương, lại nhớ tới vẻ mặt hoảng hốt lẫn sợ hãi của bé con lúc này, trong lòng hắn dần sáng tỏ.
Phát hiện ra rồi sao?
Chỉ là…cả bé con và tên kia hình như đều điều tra nhầm hướng rồi.