Văn Phương vỗ vỗ bụng sau đó đi đến văn phòng tổng giám đốc:
– Tôi đến để gặp Hi Thành.
Tiểu Lợi vội vàng ngăn lại, nói:
– Thứ nhất, cô không có hẹn trước, thứ hai, tổng giám đốc không có trong văn phòng.
Văn Phương trừng mắt nhìn cô một cái:
– Tiểu Lợi, cô định lừa ai. Tổng giám đốc sao lại không có trong văn phòng? Hơn nữa…
Khóe miệng cô ta cười, khinh thường nhìn Tiểu Lợi:
– Con tôi muốn gặp cha, sao phải hẹn trước.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đềusợ đến ngây người, còn có mấy người ùa ra nhìn cô ta. Trong đó có mộtngười không biết Văn Phương, khó tin nói:
– Sao có thể? Tổng giám đốc yêu vợ như vậy, sao lại để người khác mang thai với mình.
Lại còn là một người phụ nữ kém xa Triệu phu nhân. Quá khó tin
Văn Phương cười đi đến bên cô:
– Cô em à, cô không hiểu sao,tình yêu của đàn ông đều chỉ là mây bay, trước đó còn cùng cô thề nonhẹn biển dưới trăng nhưng chớp mắt là sẽ quên thôi. Chẳng phải bọn họ ly hôn sao
– Ly hôn!
Lại một quả bom khác tung ra khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Vẫn là Tiểu Lợi tỉnh táo, đi đến bên Văn Phương nói:
– Văn Phương, cô đi trước đi, ởđây là văn phòng, cô đừng ở đây nói những lời đó. Tôi không lừa cô, tổng giám đốc thật sự không có ở văn phòng.
Văn Phương thấy vẻ mặt cô không giống giả bộ, mục đích của cô ta đã đạt được, huống hồ vẫn còn chỗ khác cần đi.Nhìn vẻ mặt mọi người vừa kinh hãi vừa thoáng khinh thường thì cô takhông khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, giả bộ cái gì, chẳng qua là ghen tỵvới cô ta mà thôi! (Tự kỉ vậy)
Văn Phương vừa đi, phòng thư ký liền nổ tung.
– Trời ạ, đó không phải là thật chứ! Đây đúng là phá tan giấc mộng đẹp của em
– Có lẽ là thật, trước kia VănPhương và Tổng giám đốc quả thật có thời gian gian díu, Văn Phương vẫnluôn công khai điều đó
– Mắt tổng giám đốc thật kém, sao lại ở cùng loại đàn bà này. Thật không biết xấu hổ, còn dám tìm đếnđây, mất mặt phụ nữ chúng ta quá. Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta kìa. Làmcho người ta hận không thể tát chết cô ta đi
– Trách không được thời gian nàytâm tình Tổng giám đốc không tốt, còn hay nổi cáu… Mà nói ra, tổng giámđốc thật sự là rất… Nửa câu sau không nói ra
– Triệu phu nhân thật sự muốn lyhôn? Thế chẳng phải là lợi cho con hồ ly tinh đáng chết này sao. Nếu làtôi thì đã cho cô ta chết rồi, không cho cô ta được như ý. Thời buổi gìvậy, sao tiểu tam lại có thể càn rỡ được như thế.
– Một cây làm chẳng nên non…… Ai bảo Triệu gia có tiền?
– Này, nói chuyện để ý một chút, giờ còn đang là giờ làm việc đó
Văn Phương đi đến phòng hành chính tổnghợp trước kia đã làm việc, lúc này các đồng nghiệp đều đang ngồi. Chị Lý và chị Vương thích tám chuyện nhất đều ở đó. Văn Phương mừng rỡ, có hai cái loa lớn ở đây thì chắc chưa tan tầm tất cả mọi người đều biếtchuyện rồi
Cô ta đi vào chào hỏi mọi người:
– Chị Lý, chị Vương, đã lâu không gặp, thật nhớ mọi người quá.
Mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn cô, sau đó không hẹn mà cùng nhìn xuống bụng cô ta. Chị Lý là người nói đầu tiên:
– Văn Phương, mới một tháng không gặp sao đã có thai?
Mọi người hầu như cũng đều tò mò, nhất thời bàn tán xôn xao.
Văn Phương cười nhìn mọi người, đắc ý nói:
– Tháng rồi tôi ở nhà dưỡng thai, đứa cháu đầu tiên của Chủ tịch, đương nhiên phải cẩn thận một chút
Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người,thưởng thức mọi vẻ mặt của mọi người: không tin, hâm mộ, ghen tỵ, hoảngsợ… Lòng cô ta vô cũng sung sướng.
Chị Vương đi tới nhìn cô:
– Đúng là của Tổng giám đốc sao…
Văn Phương vuốt bụng:
– Cũng không hẳn, là con trai đó! Chủ tịch rất vui
Nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt chị Vương, Văn Phương càng cười vui vẻ:
– Hi Thành còn nói sẽ cho đứa bé một gia đình đầy đủ, đang định ly hôn đó
(Hết thuốc, chết là đáng)
Mọi người ồ lên, nhất thời mỗi người một vẻ mặt, cực kì hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường…
Văn Phương cao giọng:
– Cho nên mới nói, có một sốngười mắt chó xem thường người khác nhưng cũng chẳng biết thế nào đâu.Có ngày bị người từng bị mình xem thường đạp chết cho coi
Lúc này, không biết là ai lạnh lùng nói câu:
– Hồ ly lẳng lơ, còn không biết xấu hổ!
Văn Phương giận dữ, lớn tiếng nói:
– Ai? Có gan thì đứng trước mặt tôi mà nói
Cô ta nổi giận đi lên trước, chưa bước được hai bước thì đã có biến.
Chỗ Văn Phương bước vào không biết là bịai đổ cà phê lên, Văn Phương không để ý, bước chân hùng hổ, còn đi giàyda, đế hơi trơn. Kết quả bước lên, trượt chân, mất trọng tâm mà ngã vềtrước. Đến khi ý thức lại được thì bụng cô ta đã nặng nề đập vào cạnhbàn.
Văn Phương hét thảm một tiếng, một cơn đau đớn truyền tới
