Càng nói giọng cậu càng nhỏ, thậm chí Lạc Ân Nghiên đứng gần như vậy cũng không nghe rõ được Âu Thành Triệu đã nói những gì ở vế sau. Cô nghe được tiếng Âu Thành Triệu khóc dù cậu đang cúi đầu giấu đi khuôn mặt mình, tiếng khóc vô cùng thương tâm. Lúc này, khi nghe được những lời hét to không thể kiềm chế được kia, Lạc Ân Nghiên cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhói đau. Tay để bên người bất giác nắm chặt, môi mím thành một đường ngang, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại mấy câu giống nhau.
‘Cậu ta là đang giả vờ, tên điên này là đang giả vờ’
Hốc mắt cô tự nhiên lại không kìm được đỏ hồng lên, Lạc Ân Nghiên nhận ra, cô không muốn Âu Thành Triệu thấy được dáng vẻ yếu đuối này của mình mà nghĩ cô động lòng sót thương cậu. Không nói gì cô quay người từng bước đi ra phía cửa để ra bên ngoài.
Nhưng chưa đi được vài bước, bóng dáng to lớn phía sau ập thẳng vô lưng cô. Bàn tay cường tráng siết chặt lấy cái eo nhỏ gầy, khuôn mặt đẫm nước mắt vùi vào bờ vai cô mà khóc lớn.
“Ân Nghiên em xin chị……….em xin chị đừng bỏ em……..em biết lỗi rồi chị đừng đi mà……..chị đừng đi em xin chị…………Cho em một cơ hôi, cho em một cơ hội cuối cùng………Em sẽ thay đổi em sẽ trở thành một người xứng đáng với chị mà……..Ân Nghiên……..em van xin chị…………”
Âu Thành Triệu khóc rất đáng thương, cô chưa bao giờ thấy cậu khóc đến mức như vậy. Khóc như một đứa trẻ nhỏ, gào thét trong vô vọng, gào đến nỗi chỉ sợ rằng một chút cổ họng có thể hỏng bất cứ lúc nào.
Lạc Ân Nghiên cố gằng kiềm chế bản thân mình, răng cắn chặt môi đến mức suýt bật máu. Tay nắm lấy đôi cánh tay to lớn kia mà kéo mạnh ra khỏi người mình.
“Âu Thành Triệu! Buông ra đi, chúng ta không còn khả năng nữa, cậu có như thế nào thì cũng không còn xứng đáng với tình yêu của tôi nữa……..”
Lời nói của cô như một cái dao sắt nhọn rạch thêm vài vết sâu trong trái tim Âu Thành Triệu. Cậu không biết làm gì nữa, phải làm sau đây, đầu chỉ biết lắc trong vô vọng. Nước mắt càng lúc càng không thể khống chế được, chảy nhiều đến mức khuôn mặt và tóc tai cậu đều ướt đi. Trên áo cũng có vài giọt nước mắt thấm qua có thể thấy rõ.
Cậu không cho cô đi, một mực trói buột ở đây, điên cường giằng co đến khi Lạc Ân Nghiên gần như sắp thoát được cánh tay như gồng kiền, thì bất ngờ Âu Thành Triệu từ phía sau lao nhanh đến trước mắt cô.
Hai đầu gối gục xuống đến phát ra tiếng, Lạc Ân Nghiên có thể tưởng tượng được nó đau đến mức nào. Âu Thành Triệu vừa khóc vừa chấp tay lại trước mặt, khuôn mặt hèn mọn đáng thương ngước lên nhìn cô.
“Em van xin chị………..em van xin chị Ân Nghiên……….em cầu xin chị đừng bỏ em……….em cầu xin chị…………em sẽ chết mất……..không có chị sẽ chết mất…….”
Vừa nói cậu vừa cúi đầu dập xuống nền nhà, giống như không còn cảm giác đau nữa. Những cái dập của Âu Thành Triệu vô cùng mạnh, mỗi phút mỗi giây cậu đều không ngừng nghỉ. Chỉ dập đầu, dập đến khi máu đã chảy ra be bét hết cái trán nhỏ kia.
“Em cầu xin chị……..Ân Nghiên……….em cầu xin chị……….đừng đi………đừng bỏ em………đừng chia tay em……”
Mà Lạc Ân Nghiên từ đầu đến cuối đều không đỡ cậu lên, cô trơ mắt nhìn Âu Thành Triệu như một người hèn mọn, điên cuồng mà cầu xin mình. Lạc Ân Nghiên không đứng vững nữa, chân lắc lư từng bước lùi về phía sau.
Tưởng chừng như Lạc Ân Nghiên lại chuẩn bị bỏ đi, Âu Thành Triệu sợ hãi quỳ lết theo cô. Tay đưa lên nắm chặt cổ tay Lạc Ân Nghiên liên tục cầu xin, cậu cũng không quan tâm những vết thương đáng sợ trên cánh tay mình bị lộ ra.
Lạc Ân Nghiên vô tình nhìn lướt qua, tròng mắt nổi lên tơ đỏ trợn lên. Cơ hồ giống như chúng có thể bị rớt ra luôn vậy, trông Lạc Ân Nghiên vô cùng hoảng sợ, ghê sợ đến tột cùng. Những vết nông sâu chồng chéo lên nhau, khiến cô nhìn vào đã cảm thấy cổ họng mình nhợn lên. Cô nắm lấy cổ tay Âu Thành Triệu, một mực kéo mạnh ra khỏi tay của mình.
Cô không dám ở đây nữa, cô sợ mình sẽ mềm lòng mà tha thứ cho Âu Thành Triệu. Lạc Ân Nghiên không kiêng nể gì, mạnh mẽ đẩy cậu ra mà không quan tâm. Hai người trong trạng thái giằng co ác liệt, tiếng khóc đau đớn từ đầu đến cuối không lúc nào ngưng được.
“Cạch”
Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra bởi sức lực của ai đó, Âu Thành Triệu và Lạc Ân Nghiên đang giằng co cũng phải đồng thời ngoái đầu lại nhìn.
Căn phòng lúc này trông vô cùng bề bộn, toàn bộ nền nhà đều phủ trắng bằng những tờ giấy. Châu Ái Nghi sững sờ bước vào, mắt liếc nhìn bộ dạng thảm hại của Âu Thành Triệu. Cô đóng cửa lại, môi mấp máy không nói nên lời.
“Các người…….các người đang làm cái trò gì?”
Nhân lúc Âu Thành Triệu bị mất đi sự chú ý, Lạc Ân Nghiên đẩy mạnh cậu ra khiến Âu Thành Triệu ngã mạnh xuống nền nhà. Cô thành công thoát được cậu, không chần chừ đi thẳng ra cửa.
Tưởng chừng sắp rời khỏi được nơi ngột ngạt này thì Châu Ái Nghi lại quang minh chính đại chặn lại. Giọng nói chứa đầy sự cường nộ quát.
“Cô muốn đi đâu? Cô vừa đẩy em tôi, còn làm cho nó khóc như vậy? Cô không thấy nó khóc đến mức tội nghiệp như vậy sao mà còn thản nhiên bỏ đi như vậy?”
Lạc Ân Nghiên giận quá hoá cười.
“CÚT! Cậu ta như thế nào không liên quan tới tôi! Chả phải hai chị em cô thông đồng với nhau hại tôi sao? Đạt được mục đích rồi thì kêu cậu ta cút cho khuất mắt tôi! Cô là người đẩy cậu ta tới bên tôi thì bây giờ cũng kéo cậu ta về đi. Tôi không cần cậu ta!”
Châu Ái Nghi trừng mắt.
“Mày nói cái gì? Mày nói lại tao nghe”
“Tao nói chính là đem hắn cút cmn đi”
Lạc Ân Nghiên hét lớn, ngực phập phồng lên xuống. Đây là lần đầu tiền cô lại chửi tục ra như vậy, thậm chí không quan tâm bộ dạng mình có bao nhiêu thảm hại, đầu tóc, quần áo có bao nhiêu xốc xếch.
“Mày…….” Châu Ái Nghi nghe Lạc Ân Nghiên chửi như vậy thì lập tức giơ tay, một bạt tai vang dội bị rơi xuống gương mặt trắng nõn của Lạc Ân Nghiên.
Cái tát này kích động đến Âu Thành Triệu, cậu hoảng hốt chống người dậy chạy nhanh lại gần Lạc Ân Nghiên. Tay ôm lấy gương mặt cô lẩm bẩm.
“Ân Nghiên……Ân Nghiên……..Ân Nghiên của em…….Không sao……..Không sao chứ……..”
………..