Nhưng đúng lúc này một thanh trường côn xuyên qua màn mưa đánh thẳng về phía người cầm kiếm. Thế nhưng thanh côn này tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Người cầm kiếm đành buông thiếu niên trong tay ra, đột nhiên xoay người vung thanh kiếm lớn đỡ lấy cây trường côn.
Một côn một kiếm giao đấu giữa đêm mưa.
Còn thiếu niên kia nằm trên mặt đất, làn nước mưa lạnh lẽo trút xuống người hắn, hắn không ngừng run rẩy, sắc mặt càng lúc càng đau đớn, dường như sẽ chết đi ngay tức khắc.
“Tiêu Sắt, Tiêu Sắt.” Mãi tới khi một giọng nói quen thuộc gọi hắn.
Thiếu niên nằm trên mặt đất dần mất đi thần trí hơi mở mắt, há miệng thở hồn hển, cố gắng phát ra tiếng: “Gọi to thêm chút nữa, gọi ta to thêm chút nữa.”
“Tiêu Sắt, Tiêu Sắt!” Giọng nói kia thật sự lớn lên.
“Tên ta là Tiêu Sắt à?” Thiếu niên nằm trong nước mưa, đau đớn đột nhiên biến mất, hắn hạ giọng lẩm bẩm: “Ta tên là Tiêu Sắt à?”
Chớp mắt sau, ý thức của hắn đã khôi phục lại.
Tiêu Sắt nằm trên giường đột nhiên mở bừng hai mắt.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Lôi Vô Kiệt đứng bên mép giường hô lớn.
Tư Không Thiên Lạc bên cạnh hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng mắng: “Đồ yếu rớt, nằm trên mặt đất có tí thôi cũng ngất xỉu.”
Tiêu Sắt cảm thấy trước ngực đau đớn, cúi đầu nhìn xuống mới thấy quần áo của mình đã được cởi bỏ, bên trên cắm đầy ngân châm.
“Đừng cử động, đừng cử động.” Một giọng nói thanh thúy hô lên, chỉ thấy Hoa Cẩm ngồi ngay ngắn ở đó, đột nhiên vung tay, lại ba mũi ngân châm cắm lên người Tiêu Sắt.
Lôi Vô Kiệt tán thưởng nói: “Hoa Cẩm, thủ pháp này của ngươi thật tuyệt, không học ám khí rõ là đáng tiếc. Có cần ta giới thiệu cho Đường Liên Sư huynh không? Huynh ấy…”
“Im đi!” Hoa Cẩm vung tay, một mũi châm bạc xé gió bay về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Đừng coi thường ta.” Nói xong há miệng cắn lấy mũi châm kia. Đang đắc ý lại thấy ngoài miệng tê rần, mở miệng định nói nhưng không thốt lên được chữ nào.
Lý Tố Vương ngồi ngoài cửa cười dài nói: “Hoa Cẩm ngoại trừ y thuật cao siêu ra, dùng độc cũng là một trong những người xuất sắc trong thiên hạ, bằng không con nghĩ vì sao một cô bé không biết võ công như vậy lại có thể phiêu bạt giang hồ?”
Lôi Vô Kiệt vẻ mặt buồn bực, giương nanh múa vuốt đòi Hoa Cẩm thuốc giải, Hoa Cẩm lại chẳng buồn để ý tới hắn, chỉ cắm từng cây châm bạc vào người Tiêu Sắt.
“Vừa mơ thấy gì à?” Tư Không Thiên Lạc ngồi xuống mép giường Tiêu Sắt hỏi nhỏ.
“Một số chuyện trong quá khứ.” Tiêu Sắt cúi đầu nói.
“Trước kia ngươi… là cao thủ phải không? Ngày đó cảm giác được nội lực của ngươi còn mạnh hơn đại sư huynh một chút.” Tư Không Thiên Lạc hỏi.
“Giờ vẫn là cao thủ mà.” Tiêu Sắt lười biếng cười đáp “Nếu không có ta làm sao đánh thắng được tên Thiên Diện Quỷ kia.”
“Lần sau ta chắc chắn sẽ không trúng độc nữa.” Tư Không Thiên Lạc đột nhiên nghiêm mặt nói.
“Hả?” Tiêu Sắt kinh ngạc.
“Ta sẽ bảo vệ ngươi, cứ tin tưởng ta.” Tư Không Thiên Lạc nghiêm túc nhìn Tiêu Sắt.
Lúc này Lôi Vô Kiệt đột nhiên vung tay phải, một thanh kiếm mỏng xuất hiện trên tay hắn, thân kiếm lan tỏa ánh sáng, kiếm khí như nước chảy.
“Tâm kiếm!” Tiêu Sắt kinh ngạc nói.
Lôi Vô Kiệt gật đầu, miệng mấp máy cố nói gì đó nhưng chỉ phát ra vài âm thanh khó nghe.
Hoa Cẩm thở dài, lại phóng một mũi châm đâm vào ngực Lôi Vô Kiệt.
Lúc này Lôi Vô Kiệt mới nói được: “Tiêu Sắt, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi!”
Tiêu Sắt nghe thế chán nản lắc đầu: “Ta cảm thấy nếu bị hai người các ngươi bảo vệ, khéo đã cách ngày chết không xa.”
Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau, đang định mắng, lại nghe Tiêu Sắt nhỏ giọng nói tiếp: “Không ai có thể bảo vệ người khác, người mà mỗi người có thể bảo vệ chỉ có chính mình.”