Quần chúng vây xem tò mò nhìn, hôm nay bọn họ đã thấy được rất nhiều thứ không tưởng, kế tiếp sẽ là gì đây?
Lãnh Thiên Minh chỉ vào Giáp Tử Thất đang giữ vai trò chỉ huy, cười nói: “Lão Giáp, màn diễn cuối cùng là của ngươi…”
Giáp Tử Thất cười ngượng, gãi gãi đầu, sau đó quay đầu hô to: “Chuẩn bị… kích nổ đầu đạn… châm ngòi phóng…”
Chỉ thấy hàng chục quả pháo hoa quy mô lớn bay về phía ngọn núi đối diện, khi mọi người còn đang thắc mắc rốt cuộc là chuyện gì, thì đột nhiên vang lên tiếng “đoàng…đoàng…đùng” cực lớn.
Những con ngựa chiến không kiềm chế hí lên, vô số tiếng nổ dữ dội làm rung động cả chân núi, cùng với tiếng “đoàng”, phần trên của ngọn núi sụp xuống, những người có mặt hoàn toàn chết sững…
Cuộc duyệt binh hôm đó kết thúc như nào, không ai nhớ nổi, chỉ nhớ rằng đến tận khi trời tối mịt, vẫn không một ai rời khỏi, vô số thanh niên báo danh tham gia quân đội, gần như dẫm nát đại doanh Hắc Kỳ quân, nhiều người được chọn hứng khởi hét lớn, ai không trúng tuyển thì thất thểu buồn rầu…
“Thất hoàng tử, không đến ba ngày, chúng ta đã tuyển chọn xong mười vạn tân binh, tất cả đều là thanh niên cường tráng”, Tân Cửu nói với Lãnh Thiên Minh.
“Rất tốt, tiếp theo nhất định phải tăng cường huấn luyện, ai kiên trì được mới là người chúng ta cần. Những người bỏ cuộc, hãy để họ trở về nhà, bất kể ra sao, họ đều vì tin tưởng chúng ta mới đến đây, không thể để họ vì vấn đề của mình mà dễ dàng vứt bỏ tính mạng…”
Đa Đoạt bên cạnh cũng nói: “Thất hoàng tử yên tâm, chạy bộ buổi sáng, rèn luyện thể lực, diễn tập tập kích, mỗi ngày đều không thiếu mục nào, nếu ai bỏ tập, đều sẽ cho về nhà”.
Tân Cửu nghe vậy, nói tiếp: “Chỉ là người báo danh quá đông, rất nhiều người không được chọn, vẫn không chịu rời đi, đúng là khiến người ta đau đầu…”
Lãnh Thiên Minh mỉm cười, nói: “Bảo với bọn họ quay về rèn luyện thân thể, mỗi năm chúng ta đều chiêu mộ tân binh, chỉ cần có chí, ắt sẽ có ngày dùng tới”.
Cứ thế, mười vạn tân binh dưới tiếng hô hào quát tháo của lão binh bắt đầu cuộc huấn luyện gian khổ nhưng vui vẻ.