Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của hắn, Lư Oanh khẽ cong môi, nói chậm rãi, “Trương công tử, như vậy không tốt đâu. Ta không muốn làm thiếp của ngươi.”
Nói đến đây, nàng mở miệng tiễn khách, “Trời đã không còn sớm nữa. Nếu công tử đã hết lời, vậy thì mau trở về đi.”
Sắc mặt Trương Phong thay đổi đến mấy lần, trong con ngươi của hắn hiện ra một chút thất vọng.
Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng, “Lư cô nương, nàng sắp cập kê có đúng không? Hơn nữa, nhà của nàng đơn sơ như vậy, đệ đệ thì đọc sách học nhiều chữ hơn, sau này dù có bái phỏng được thầy tốt làm sư phụ thì vẫn phải đi học xa, đến kinh thành lập nghiệp, tất cả đều cần có người chuẩn bị mọi thứ, hỗ trợ tiền bạc. Nàng theo ta rồi, mấy chuyện đó không phải lo nữa.”
Hắn nhìn Lư Oanh một cách thành khẩn, nói năng vô cùng lịch sự, “Lư cô nương, ta thật sự rất vừa ý nàng, sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt… Nàng cần gì phải cố chấp chứ?”
Trương Phong nói đến mức thành khẩn như vậy, vô cùng vô cùng thành khẩn.
Lư Oanh ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng gật đầu, thản nhiên nói, “Ta biết công tử không phải người xấu.” Thực tế, nếu hắn là kẻ xấu, nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
Lư Oanh tiếp lời, “Chỉ là về việc hôn sự, ta tự có chủ trương của mình. Mặc kệ mọi chuyện về sau thế nào, ta cũng không muốn có bất cứ điều gì liên quan đến công tử.”
Nói đến đây, nàng đi đến bên cửa lớn, cúi chào dịu dàng, “Công tử đi thong thả.”
Thấy Lư Oanh không khách khí như vậy, khuôn mặt của Trương Phong rốt cuộc không nhịn được. Hắn lướt qua nàng, sau đó bình thản nói, “Lư cô nương đừng ngại suy xét thêm một chút về lời nói của ta. Nàng cũng có thể hỏi thăm xem ta là người thế nào. Hôm qua tuy rằng đường đột thất lễ, ta đối với nàng vẫn là nặng tình nặng nghĩa. Cô nương theo ta rồi, từ nay về sau không phải gặp thiệt thòi.”
Nói xong, hắn vung tay lên, “Đi thôi.”
Lư Oanh ra ngoài tiễn bọn họ.
Đóng lại cửa lớn, nàng đi đến bên mấy cái rương bằng gỗ phía trước. Lần tặng này đúng là có ý tứ bên trong, giữa mấy cái rương có một cái bằng gỗ khá lớn, trong đó quả nhiên chứa đầy những thanh tiền được xếp ngay ngắn.
Nhìn số tiền sắt này, Lư Oanh đột nhiên nghĩ bụng: Ta dùng trang sức của Trương phủ đưa tới đổi hết thành tiền, không lẽ bọn họ đều đã biết?
Ngoài ra còn một cái rương nhỏ khác, phân nửa là vàng, nhìn sơ qua ước chừng hơn ba trăm lượng. Vài cái rương khác thì đựng văn phòng tứ bảo, ngoài ra còn có một ít gấm Tứ Xuyên vô cùng quý báu.
Trương phủ này đúng là không tiếc ra tay hào phóng. Trước sau khiến người ta hai lần nhận tiền, với số tiền này, bọn họ đã có được mấy người thiếp.
Mấy thứ này Lư Oanh không thu dọn ngay, nàng cũng không vội. Sau một hồi nhàn nhã đọc sách, nàng đi nấu cơm. Lư Oanh dùng vạc ba chân hầm nấu đồ ăn, chờ Lư Vân trở về.
Chạng vạng tối, Lư Vân đúng giờ về nhà. Cậu vừa nhìn thấy mấy cái rương đặt ở ngoài sân liền kinh ngạc, nói, “Tỷ à, lại có người cho tiền chúng ta sao?”
“Ừ.”
Lư Oanh buông thẻ tre trong tay ra, nói, “Lần này được không ít tiền, dù chúng ta ở Thành Đô thoải mái thì cũng nên hưởng thụ một lần.”
Nàng mỉm cười rồi lại nói tiếp, “Trong phòng còn vài chỗ trống. A Vân, chúng ta đem đồ vào cất đi, đệ đi theo tỷ mua một ít thứ.”
Lư Vân vui mừng đồng ý. Hắn đi tới, mở rương ra xem, hai mắt trở nên sáng như sao nói, “Tỷ, hay là chúng ta mua một ít ruộng đất đi, không thì mua vài cửa hàng cũng được.”
Lư Oanh hơi do dự, nàng chậm rãi nói, “Trong lòng ta cảm thấy bất an, cũng không biết chúng ta có thể ở Thành Đô này mấy năm. Tốt nhất cứ đem mấy thứ này cất đi, để khi nào ổn định hơn đã.”
Lư Vân nói, “Được. Tất cả đều nghe theo tỷ tỷ.”
Hai tỷ đệ đem đồ vào trong cất kỹ, sau đó lấy một túi tiền rồi ra khỏi nhà.
Kế tiếp, Lư Oanh và Lư Vân đi tìm thợ mộc, chọn được vài người, chuẩn bị tu sửa nhà cửa một chút rồi lại sai người mang sợi bông tới nhà. Lúc mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.
Ngày hôm sau, Lư Vân đến trường như thường lệ. Mấy thợ mộc được mời tới bắt tay vào việc. Họ làm vài cái bàn con, giường mới, bàn học đủ màu, vừa đổi cửa cũ làm thành cửa mới, tu sửa vách tường. Sau khi kết thúc thì đã ba ngày trôi qua, mọi việc đều đã hoàn thành tốt đẹp.
Chiếc sân nhỏ trước nhà đã kín đồ, trong phòng có rất nhiều đồ đạc, mỗi một góc đều toát lên không khí của một gia đình bình thường đầm ấm.
Tiễn bước mấy người làm công xong xuôi, Lư Oanh chưa có được một ngày nghỉ ngơi. Ngoài cửa, một chiếc xe ngựa nữa lại kéo tới.
Lúc này đây, khi nhìn thấy con ngựa bên chiếc xe kia, ý cười dịu dàng hiện lên trên môi Lư Oanh.
Xe ngựa dừng lại, Tiêu Yến và hai tỳ nữ liền vội nhảy xuống. Nàng ta nhìn một lượt xung quanh, giọng nói trong trẻo cất lên, “A Oanh, mới có vài ngày không tới đây mà chỗ của nơi thay đổi nhiều thật đấy!”
Lư Oanh dẫn nàng ta đi xem qua một lần rồi hỏi, “Sao A Đề không đến?”
Tiêu Yến liếc nhìn nàng một cái, nói, “Ngươi cho rằng ta lúc nào cũng phải dính cùng với A Đề à?”
Chẳng lẽ không đúng?
Đáp lại vẻ mặt của Lư Oanh, Tiêu Yến cảm thấy lười giải thích. Nàng ta vung tay lên, nói, “A Oanh, lần này ta đến là theo lệnh của bà nội, mời ngươi đến Tiêu phủ làm khách.”
Lư Oanh giật mình, từ từ hỏi, “Chuyện của ta và quý nhân có phải ngươi nói ra không?”
“Không có nha.” Tiêu Yến lập tức ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng ta nói như mếu, “Chúng ta đã sớm thương lượng với nhau rồi mà, chuyện này không ai được nói ra. A Oanh, ngươi ở chỗ người đó, dù sao cũng không có danh phận tỳ thiếp rõ ràng. Ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta không thể hại ngươi đến mức không thể gả được ra ngoài.”
Lư Oanh cảm kích nói, “Cảm ơn.”
“Cảm ơn ta vì chuyện gì?” Tiêu Yến trừng mắt, liếc nàng một cái, oán giận nói, “Ngươi tuy không có nói, nhưng ta cảm giác được là ngươi thích A Đề hơn ta một chút.”
Không đợi Lư Oanh trả lời, Tiêu Yến vỗ vỗ xiêm y của nàng, cười hì hì rồi nói, “Mau đi chuẩn bị đi.”
Thấy đối phương do dự, nàng ta trợn to mắt, kêu lên, “A Oanh, chẳng lẽ ngươi còn không muốn đi? Đệ đệ ngươi không phải học giỏi lắm sao? Mặc dù không vì hắn, ngươi cũng nên đi lại nhiều hơn một chút để tìm cho mình một lang quân tốt chứ. Hơn nữa, ngày hôm đó ngươi nói ngươi họ Tiêu, đã là họ của nhà ta, dù sao đi nữa ngươi cũng phải gặp bà nội của ta chứ?”
Lư Oanh nghe đến đó thì khẽ rung động. Nàng không khỏi bật cười một tiếng, nói, “Ta đâu có nói là không đi.” Dứt lời, nàng quay về phòng, thay đổi nữ trang như thường ngày, sau đó để lại một tờ giấy, cầm theo bên mình chút ít tiền rồi mới theo sau Tiêu Yến ra khỏi cửa.
Thành Đô khi ấy náo nhiệt phồn hoa, xe ngựa một đường đi tới. Thường dân hai bên đường nhìn với ánh mắt cung kính và đầy sự chú ý. Lư Oanh trông thấy một màn xiếc ảo thuật thật mới mẻ làm sao, nàng cứ nhìn mãi.
Đúng lúc này, Tiêu Yến cứ nhìn chằm chằm nàng từ nãy giờ đột nhiên ngồi sát lại, nhỏ giọng hỏi, “A Oanh, ngày hôm đó, người kia gọi ngươi đi làm chuyện gì vậy?”
Muốn nói tới hai chữ trong sạch, đáng tiếc, Lư Oanh không thể biện hộ cho bản thân trong sạch. Nàng đường đường là một cô nương, lại liên tục bị quý nhân nọ kêu tới là tới, kêu đi là đi. Lời này rơi vào tai người khác, bất luận thế nào đều lộ ra điều gì đó không bình thường.
Lư Oanh quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tò mò của Tiêu Yến rồi thở dài, nói, “Hắn tìm ta nói chuyện.” Nàng cười khổ một chút, sau đó giải thích một cách nghiêm túc, “Có thể là hắn thấy ta to gan lớn mật, luôn tự cho mình là lang quân nên mới thấy thú vị.”
Tiêu Yến gật đầu. Đảo mắt một cái, nàng ta nhỏ giọng nhắc nhở nàng, “A Oanh, người ta thường đồn đại, người đó vui buồn rất là thất thường. Ngươi ở trước mặt hắn nên cẩn thận vẫn hơn.” Nàng ta thè lưỡi, giọng nói mang theo vài phần nghiêm trọng, “Ở Thành Đô này không ai dám nói ra thân phận của người đó. Dù cho thế nào đi chăng nữa, ngươi phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần không thể đắc tội hắn. Nhớ thật kỹ, đắc tội người của hắn, đừng nói là tỷ đệ Lư Oanh ngươi, ngay đến Thượng thị nổi danh khắp Thành Đô là đại thế gia cũng không giữ được. Vì vậy, khi ở trước mặt hắn, ngươi nhất định phải kính cẩn vạn phần, nhún nhường gấp trăm lần.”
Giọng nói cực kỳ chân thành.
Lư Oanh liên tục gật đầu, thấp giọng nói, “Ta biết rồi.”
ღ Chương 112: Đạo tiếp khách ღ