Cô hầu không nổi a.
“Tôi… Hạ Nhi! Em…” Giọng Khương Tình mang chút tự trách cùng túng quẫn, dục vọng vì cố gắng áp chế mà run khẽ, ngón tay phía sau cũng không tiếng động nhẹ nhàng rời đi.
Hạ Nhi bỗng nhiên bật cười, chống người ngồi dậy vươn tay ra ôm lấy Khương Tình, vùi mặt vào hõm cổ xinh đẹp kia, nhỏ giọng nỉ non nói:
“Là em chưa quen. Tình! Chị thích sao?”
Khương Tình vì nhìn thấy khuôn mặt Hạ Nhi hiện lên chút không thoải mái mà dừng lại, lúc này nghe Hạ Nhi cười với mình, còn dịu dàng ôm mình như thế, khuôn mặt thoáng chốc hiện lên chút ửng đỏ.
“Tôi chỉ là… muốn mọi thứ trên người em… đều thuộc về tôi. Với lại, tôi đúng là… rất thích.” Thanh âm ôn nhuận lại mềm nhẹ yếu ớt.
Khương Tình giống như sợ hãi Hạ Nhi ghét bỏ lại giận dỗi nên có chút lo lắng bất an, đôi mắt nâu sẫm liễm diễm, giống như do dự, hiện lên sự khẩn thiết cùng bất đắc dĩ.
Hạ Nhi ngẩng đầu, môi đỏ mọng hé mở, hơi thở còn hỗn loạn áp sát khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc kia, đầu lưỡi vươn ra liếm lên khoé môi mỏng tinh xảo, cười khẽ nói:
“Em vốn là của chị.”
Đôi mắt nâu sẫm hơi liếc lên, nhìn thấy vẻ mặt yêu kiều khuyến đại trước mặt, làn da trắng nõn non mịn lại vô hạn yêu mị.
Khương Tình nhịn không được vươn tay ra vuốt lên tấm lưng trần mịn màng, lại cúi đầu hôn lên bờ vai thon gầy của Hạ Nhi, thấp giọng ôn nhuận nói:
“Vì em — Tôi xuống địa ngục cũng cam lòng.”
Hạ Nhi thoáng thấy sự chấp nhất cùng chấp niệm yêu đến điên cuồng trong đôi mắt nâu sẫm kia, tuy chỉ thoáng qua rồi bị che giấu đi mà vụt mất, nhưng Hạ Nhi vẫn không kiềm được mà rung động đến kinh tâm động phách.
Nữ nhân này là dùng tất cả để yêu cô, dùng cả linh hồn mà trân trọng yêu thương.
Hạ Nhi đưa tay ra đẩy Khương Tình nằm xuống.
Trong ánh mắt hổ phách hiện chút ánh sáng mờ ảo, khoé mắt cong lên ý cười ngọt ngào:
“Khương Tình! Chị sợ đau sao?”
Khương Tình bị Hạ Nhi đẩy ngã xuống giường, vô cùng nhu thuận nằm an tĩnh nhìn nữ nhân đang ngồi trên người mình đong đưa nói một câu không đầu không đuôi.
“Tôi không sợ gì cả.” Khương Tình lãnh đạm thản nhiên trả lời.
Hạ Nhi vươn tay xuống nơi tư mật mẫn cảm của nữ nhân dưới thân, ngón tay thon dài vuốt ve nhè nhẹ mật dịch ướt át đang rỉ ra kia, cười đến ý vị quyến rũ:
“Vậy chị để em làm chị đi.”
Khương Tình nghiêng đầu cười khẽ, ánh mắt nâu sẫm mang đậm dục vọng cùng bất đắc dĩ.
Hạ Nhi nhìn thấy, chu môi tức giận nói:
“Em rất nghiêm túc đấy.”
Khương Tình không trả lời, chống một tay ngồi dậy, mái tóc đen xoã xuống bờ vai thon gầy đẹp không sao tả nổi, vùng cơ bụng săn chắc do động tác ngồi dậy có chút ưu nhã thanh thoát mà tạo nên những đường cong mê người, vừa săn chắc lại vừa mị hoặc đến kinh tâm động phách.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn thấy, nuốt một ngụm nước miếng, vội vã lui người về phía sau.
“Em sợ tôi đè em ra sao? Tránh né như vậy?” Giọng Khương Tình ôn nhuận tao nhã quyến rũ không nói nên lời.
Hạ Nhi có chút chột dạ, thân thể cô hiện tại chỉ cần nhìn thấy Khương Tình hơi động một chút sẽ cực kì mẫn cảm, dù sao nữ nhân này quá mạnh, một khi muốn đè cô ra thì nhất định một chút phản kháng cô cũng không làm nổi.
“Em… không sợ. Chỉ là… em muốn…” Hạ Nhi lắp bắp nhỏ nhẹ nói.
Chưa hết câu Hạ Nhi đã trợn tròn mắt kinh hãi.
Khương Tình vươn tay nắm lấy tay cô.
Đột ngột kéo hai ngón tay cô ấn mạnh vào trong huyệt động nóng bỏng kinh người của mình. Động tác chuẩn xác lại không chút do dự.
Hạ Nhi chỉ thấy hai ngón tay cô đâm mạnh vào vách thịt ấm áp, xé rách một thứ gì đó chắn ở trước.
Thân thể Hạ Nhi cứng đờ, mở to đôi mắt hổ phách nhìn sắc mặt Khương Tình vô cùng thản nhiên đang cười yếu ớt nhìn cô.
“Chị…” Hạ Nhi há hốc miệng vô cùng kinh ngạc.
Khương Tình buông tay đang nắm Hạ Nhi ra, tư thái lười biếng nghiêng đầu qua một bên thấp giọng cười ôn nhuận, một tia yếu đuối trong đôi mắt nâu sẫm không dễ dàng nhìn thấy vụt qua trước mắt Hạ Nhi, thanh âm dịu dàng lại ấm áp:
“Cho em rồi! Phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”
Hạ Nhi ánh mắt hổ phách linh động liếc xuống hai ngón tay đang chôn sâu bên trong *** ***** nữ nhân kia, trên làn da ở ngón tay trắng nõn, kẽ tay tinh mĩ chảy dài vệt máu đỏ tươi diễm lệ đến chói mắt.
Hạ Nhi dừng luôn động tác, giờ phút này cô mới biết lúc cô cưỡng ép bắt Khương Tình phá thân mình là như thế nào, cảm giác không đành lòng cùng đau xót, xen lẫn chút vui vẻ lại kinh ngạc không nói nên lời.
Hạ Nhi áp sát khuôn mặt đỏ bừng vào sườn mặt mỹ lệ đến kinh tâm động phách kia, nhỏ giọng mềm mại nói:
“Tình! Không đau sao?”
Hạ Nhi rõ ràng nhìn thấy máu chảy đỏ sẫm một mảng dưới ga giường, bên trong ấm nóng lại khít chặt ôm sát lấy hai ngón tay cô, nữ nhân này bạo ngược đến nỗi… lần đầu tiên để cô tiến vào cơ thể mình đã dùng hai ngón tay không chút lưu tình ấn mạnh vào, xé rách hoàn toàn một thân thể thuần khiết trong trắng.
“Một chút! Nhưng không đáng kể.” Khương Tình cười ôn nhuận nói.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân biếng nhác nghiêng đầu cười yêu nghiệt lại quyến rũ, đang vô hạn câu người vươn ngón tay xinh đẹp tuyệt mỹ chạm vào chóp mũi cô.
Khương Tình yêu chiều khàn giọng:
“Cứ để như vậy sao? Em không động thì để tôi.”
Hạ Nhi trợn tròn mắt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền thấy nữ nhân trước mặt áp sát tới, môi mọng đỏ bị che lại, hai cánh môi chẳng mấy chốc liền cạy mở, đầu lưỡi hồng nhuận ướt át càn quấy len lỏi chui vào đảo khắp khoang miệng cô, cuốn lấy gốc lưỡi rồi mút đến mức Hạ Nhi nhíu mày than khẽ.
Hạ Nhi choáng váng đến mức không nhúc nhích nổi.
Khương Tình dùng sức áp chế có chút bá đạo, bàn tay đã di chuyển xuống vùng tư mật non mềm của cô, xoa nhẹ mật dịch ướt đẫm rồi chen hai ngón tay đâm mạnh vào.
“Ưm…” Hạ Nhi mở to mắt, có chút không thể tin.
Rõ ràng là cô đang công Khương Tình đó. Có được không?
Sao ngay cả lúc công người ta cũng bị đè ngược thế này?
Hạ Nhi cảm thán bực bội đến mức hạ răng cắn đầu lưỡi nữ nhân kia.
“Ah.. Bảo Bối!” Khương Tình rời môi nhíu mày tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
Hạ Nhi thở dốc, khuôn mặt hiện lên chút căm tức nói:
“Em đang công. Chị có ý thức thụ một chút đi.”
Khương Tình chớp nhẹ rèm mi dài như cánh phượng, cúi đầu thấp giọng cười một tiếng, cúi sát khuôn mặt tuyệt mỹ lại gần chóp mũi Hạ Nhi, ôn nhuận mở miệng nói:
“Tôi chỉ để em phá thân. Không nói sẽ để em công tôi.”
Hạ Nhi nghe thấy liền cứng đơ người.
Khương Tình nhân cơ hội liền lao tới, môi mỏng gợi cảm chuẩn xác áp lên môi Hạ Nhi, nụ hôn triền miên không dứt. Hai ngón tay trong cơ thể liên tục cử động đâm vào rút ra, động tác kích tình mạnh bạo đem tới cho Hạ Nhi một hồi thở gấp đứt quãng.
Tay Hạ Nhi nằm trong cơ thể Khương Tình từ từ trượt ra ngoài.
Thân thể có xu hướng lại bị đè áp dưới thân Khương Tình lần nữa.
Hạ Nhi có chút bất lực, ngón tay cong lên mặc kệ Khương Tình đang đâm chọc điên cuồng trong huyệt nhỏ ẩm ướt của mình, cũng dùng chút lực mà đâm ngón tay vào sâu bên trong nữ nhân kia.
“Ah.. Em không ngoan gì cả.” Khương Tình giọng điệu khàn khàn vô cùng bất mãn.
Hạ Nhi mở to đôi mắt hổ phách, đáy mắt hiện rõ sự không cam lòng cùng không khuất phục.
Khương Tình cong khoé môi tinh xảo, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên cánh môi sưng đỏ, di chuyển xuống cần cổ trắng nõn mịn màng, thấp giọng cười nhàn nhạt nói:
“Đã thế để xem em giữ được bao lâu.”
Hạ Nhi muốn phản bác, hai ngón tay Khương Tình bên trong huyệt nhỏ đang đâm vào rút ra có chút mạnh bạo, giờ phút này lại càng điên cuồng hơn, đâm vừa sâu vừa mạnh. Hạ Nhi thân thể lay động, một tay nắm chặt bờ vai thon gầy rắn chắc, môi đỏ mọng bật ra từng tiếng thở dồn dập đứt quãng, lời đang muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rên khẽ nỉ non.
“Ah.. nhẹ chút..” Hạ Nhi cào mạnh móng tay đang nắm chặt trên vai Khương Tình, có chút không khống chế được mà muốn lui về sau.
Khương Tình xem như không nghe thấy, một ngón tay không tiếng động lại chen vào trong, lực đạo mạnh mẽ kinh người, hơi thở trên thân hỗn loạn lại điên cuồng bạo ngược.
Mùi hương thoang thoảng như lan như sương lan toả khắp nơi, khuôn mặt tuyệt mỹ mang đậm sắc dục, gợi cảm đến cực điểm.
Căn phòng nhộn nhạo xuân nồng khiêu gợi vô hạn kích tình.
“Ah.. không được…” Hạ Nhi rên khẽ trong cổ họng, hơi thở nặng nề gấp gáp.
Khương Tình cúi đầu gặm cắn làn da trên bả vai thon thả, mái tóc đen xoã tung rơi rớt trên bầu ngực căng mọng no đủ của Hạ Nhi, ba ngón tay không chút tiết chế luận động mạnh mẽ tạo nên âm thanh dâm mị đến cực điểm.
“Tận hưởng đi Bảo Bối!” Khương Tình vươn đầu lưỡi liếm lên xương quai xanh tinh xảo, giọng nói khàn khàn cùng hơi thở tràn ngập dục vọng.
Hai ngón tay dính một mảng máu đỏ tươi diễm lệ rời khỏi cơ thể Khương Tình, thả xuống ga giường trắng muốt làm kéo dài một vệt máu nổi bật chói mắt.
Hạ Nhi vô lực chống cự bị áp ngã ra phía sau, hơi thở tán loạn, cả người rung động mãnh liệt.
Khương Tình cười khẽ, nhìn khuôn mặt nữ nhân yêu kiều dưới thân từng trận rên rỉ thở gấp, mái tóc nâu dài xoã tung khắp ga giường, đôi mắt hổ phách đờ đẫn mất đi tiêu cự, dục tiên dục tử ưỡn cong người đón nhận khoái cảm điên cuồng do cô mang đến.
Trong đôi mắt nâu sẫm hiện lên sự u tối cùng cực, Khương Tình khàn giọng âm trầm nói:
“Hạ Nhi — Em là của tôi.”