“…A?”
Lê Huyền vẻ mặt sửng sốt, “Không có, sao có thể?”
Đồ ăn Tình Nhi nấu, sao hắn có thể miễn cưỡng ăn!
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Hạng Tình lẩm bẩm, giọng nói càng lúc càng hạ thấp, “Nhưng mà mỗi ngày đều nghìn bài một điệu, hơn nữa, hơn nữa đều là loại món ăn này…Loại món ăn này sẽ làm chàng rất mất mặt…”
Món ăn làm mất mặt?
Lê Huyền ngẩn người, theo bản năng rũ mắt nhìn một mâm thận.
Giống như nhận ra được gì đó, đáy mắt bỗng chốc lóe vẻ sáng tỏ.
Bất đắc dĩ bật cười một hồi, không khỏi đứng dậy,đi đến trước mặt Hạng Tình.
Nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, dịu dàng nắm lấy tay nàng đang lo lắng nắm chặt làn váy.
“Tình Nhi, đừng nghĩ quá nhiều được không?”
Hắn cong mồi, dịu dàng dỗ dành nàng, “Nàng nấu món nào, ta cũng chờ mong còn không kịp, sao có thể ăn ớn?”
“Nhưng mà…”
Hạng Tình hơi mở đôi mắt đã có chút mờ mịt, nhẹ ngành nhìn những dĩa thận đó, hai má đỏ lên, “Nhưng mà những món đó…Chàng biết mà…”
“Ta biết, ta đương nhiên biết.”
Lê Huyền liên tục cười nhẹ, dứt khoát đứng lên, ôm thiên hạ của mình đang hoảng loạn bất lực vào trong lòng, vuốt ve an ủi, “Nàng muốn hài tử, ta hiểu…nhưng không cần phải vội vàng đến độ này.”
Sao hắn có thể không nhìn ra, nàng nghe một đôi trai gái nhà tiểu muội kêu nàng là dì, trong ánh mắt nàng đầy vẻ hâm mộ.
Còn có sao có thể không biết, nàng không chỉ đặc biệt nấu các món thận cho hắn, mà bản thân còn lặng lẽ đi tìm Minh Nguyệt, kê một đống thuốc bổ lén uống.
Hắn đau lòng, lại không nỡ đâm thủng bí mật nhỏ của nàng.
Nếu không sẽ giống như hôm nay, trực tiếp suy sụp.
Đây mới là chuyện hắn không muốn thấy nhất.
“Ta biết không thể vội vàng…nhưng, nhưng mà ta lại rất vội, ta không khống chế được…”
Nghe Lê Huyền an ủi, Hạng Tình càng thêm sợ hãi không biết làm gì, co đầu rút cổ trong ngực phu quân nhà mình, nghẹn ngào đến mức gần như không thở nổi.
Nam nhân sợ đến mức nhanh chóng buông nàng ra, ngược lại cúi người, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, hôn nhẹ từng chút từng chút.
Lúc này mới làm nàng dần dần thả lỏng.
——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )