“Tự tại quá ha ~ hửm?” Lục Vân ngoài cười nhưng trong thì không nhìn kẻ nào đó chiếm núi xưng vương ngồi chễm chệ trên ghế, ánh mắt đó như sắp giết người được đến nơi.
An Thư chẳng thèm để ý đến Lục Vân, cô lập tức quẳng cái chén trong tay đi sau đó lao về phía Kiêu Tinh với tốc độ ánh sáng.
Gã đại ca run lẩy bẩy bổ nhào đến đỡ cái chén, ôi má ơi! Cái chén này là đồ cổ đấy! Đắt xắt ra miếng đấy!
“Em yêu ~” An Thư như con chim non bổ nhào vào lồng ngực của Kiêu Tinh, biểu cảm trên mặt như thể phải chịu thiệt thòi rất lớn: “Hu hu hu… bọn họ bắt nạt em…”
“Choang” một tiếng, cái chén trên tay gã đại ca rơi xuống đất vỡ tan tành…
Không chỉ hắn ta, cái đám tiểu lâu la bên cạnh cũng nhìn về phía An Thư như thể nhìn thấy quỷ.
Fuck! Không thể như thế được! Làm người không thể vô sỉ như thế được…
“Oan uổng quá…”
“Đại nhân oan uổng quá!”
“Chúng em đâu dám bắt nạt bà chị này chứ…”
“Hai anh cũng nhìn rõ mọi việc rồi đó, nhất định phải làm chủ cho chúng em!”
Thoáng cái, trong căn phòng liền lao nhao vang lên những tiếng khóc lóc, vẻ mặt của đám bắt cóc còn ấm ức hơn An Thư nhiều. Chắc là bọn họ biết Lục Vân và là Nguyễn Tuấn Kiệt là hai người đứng đầu nên tất cả đều cầu xin hai người làm chủ.
Cục diện thoáng cái đã trở nên cực kỳ hỗn loạn…
Lục Vân: “…”
Nguyễn Tuấn Kiệt: “…”
Kiêu Tinh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Chuyện này là sao?”
An Thư khụt khịt ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cặp tóc của em… cặp tóc của em bị bọn họ làm hỏng rồi…”
“Là cái quái gì thế?” Lục Vân nhìn An Thư dán sát vào ngực Kiêu Tinh thì có chút bực bội liền liếc Kiêu Tinh. Thấy thế cô vội bỏ An Thư ra.
An Thư quăng cho anh ta một cái lườm: “Anh mới là cái quái gì ấy! Đó là cái kẹp giới hạn đấy một cái một trăm triệu đặc biệt rất khó có được, tôi chỉ mang có một lần! Quan trọng như thế mà bị bọn họ giẫm một cái nát vụn luôn!”
Lục Vân: “…”
Tất cả mọi người trong phòng: “…”
Mả cha nhà nó… có bị điên không đấy! Hành hạ bọn họ ra thế này chỉ vì một cái cặp tóc?
Gã đại ca hít sâu một hơi nhìn về phía mấy thằng lúc trước phụ trách bắt cóc An Thư: “Chúng mày… thằng nào giẫm hỏng cặp tóc của chị Phạm?”
Vẻ mặt gã tóc vàng, gã gầy cùng với tên mặt sẹo lái xe đầy vô tội, gã hung dữ thì run rẩy lầm bẩm với vẻ mặt tuyệt vọng: “Hình như là em… nhưng mà em cũng chỉ là nhỡ thôi mà…”
“Có phải cái này không?” Lúc này, Tư Cảnh đứng đằng sau lấy một cái cặp tóc màu hồng phấn từ trong túi quần ra.
“Chính là nó!” An Thư vội nhận lấy cái cặp tóc với vẻ đau lòng cực kỳ, sát khí trong mắt lại ào ào trỗi dậy.
Gã đại ca sợ cái bà nội này lại phát cuồng, lập tức quay sang đạp cho gã hung dữ một trận túi bụi: “Ai bảo mày ngu! Cho mày ngu này! Bắt cóc thôi mà cũng không biết làm…Tự dưng đạp vào cặp tóc của con gái nhà người ta làm gì! Mày có bệnh phải không???”
Gã hung dữ: “…” Rốt cuộc thì ai mới là đứa bệnh chứ!
“Dạ dạ dạ… em có bệnh… tất cả đều là lỗi của em…”
Nguyễn Tuấn Kiệt lắc đầu nhẹ chỉ biết bất lực với cô: “Tôi đền cho em cái khác”
“Ừm…” Cô ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời âm thầm thở phào một cái, coi như là tránh được một kiếp…
Nhưng mà, đúng vào lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói u ám của Lục Vân…
“Vậy còn cái đám con gái kia là thế nào?”
Đệt! Cứ thích bới lông tìm vết là sao.
An Thư tức muốn chết vì vậy cô lập tức đáp trả: “Liên quan gì đến anh!”
“Cô…”
Đường Dạ ho khẽ một tiêng, nhắc nhở một cách đầy bất lực: “Lão Đại còn đang bị thương đấy.” Tiểu sư muội, muội “hạ khẩu lưu tình” một tí.”
Lần này, An Thư đã hết trò để đánh lạc hướng mất rồi, thế nên cô nàng tỏ vẻ rất chính đáng trả lời: “Còn chẳng phải là do cái đám kia à hu hu… Bọn họ vô sỉ quá đi mất thế mà dám dùng sắc đẹp để mua chuộc em! Thấy đàn ông không được liền đổi sang phụ nữ! Mọi ngưòi nói thử xem tôi là cái loại người có thể bị mua chuộc bằng sắc đẹp được à? Đương nhiên là không phải rồi! Tôi chỉ thấy cái đám đó hung dữ, tàn bạo như thế sẽ khiến các em gái sợ thế nên tôi chỉ chơi vối bọn họ một lúc thôi mà, để làm dịu tâm lý sợ hãi của các em ấy…”
Quần chúng nhân dân:”…”
Rốt cuộc ai mới là kẻ hung dữ, tàn bạo! So với cô ta bọn họ mái đúng là bé ngoan ấy!
An Thư đang dẻo mồm uốn bảy tấc lưỡi của mình để thoát tội thì Lục Vân đẵ “hừ” một tiếng: “Làm dịu tâm lý? Bao gồm cả việc để bọn họ ngồi lên đùi cô đấy à?”
“Cái đồ ngậm máu phun người! Làm gì có ai ngồi lên đùi tôi!!”
“Nếu như chúng tôi mà không đến thì chẳng ngồi luôn lên đùi cô còn gì?” vừa nãy anh ta còn nhìn thấy một cô gái đang dính sát sàn sạt lên người Ninh Tịch nữa kìa.
“Cho dù mọi người không đến thì tôi cũng sẽ không cho bọn họ ngồi lên, nghe chưa? Anh cho rằng tôi không biết kiềm chế như anh à?” An Thư phẫn nộ nói.
Lục Vân tiếp tục châm chọc: “Chúng tôi ở bên ngoài nghĩ cách cứu cô, cô thì lại ở trong này trêu hoa ghẹo nguyệt, cô nói xem có được không? Đến muộn thêm tí nữa thì ngay cả áp trại phu nhân cô cũng có luôn rồi đúng không?”
“Cái dệch, anh…”
Nguyễn Tuấn Kiệt khẽ ho một tiếng, chặn ngang cuộc cãi vã của hai người: “Đi ra ngoài trước đã.”
Đám người trong bang kia gật đầu lia lịa, đúng thế, đúng thế… các vị mau đi đi thôi!
“Khoan. Đưa máy quay đây”
“Dạ đây chị”
Đoàn người ào ào rút lui, đằng sau là đám người của bang Thanh Xà nước mắt nước mũi lưng tròng vui vẻ đưa tiễn, chỉ thiếu mỗi nước khua chiêng gõ trống nữa thôi…
Nguyễn Tuấn Kiệt lạnh giọng nói: “Đừng làm loạn nữa. Bị thương làm sao?”
An Thư nhìn anh nhướng mày: “Làm loạn? Ai mới là người làm? Việc của anh à”
Đến cửa, An Thư nhìn thấy vẻ mặt của Lục Vân tái trắng, thi thoảng lại ôm miệng vết thương thì nhíu mày lại: “Vết thương vẫn còn chưa lành mò đến đây làm gì! Tôi không có dư máu”
Lục Vân lập tức sầm mặt luôn: “Làm sao, đau lòng à, sợ tôi vắt kiệt?”
An Thư: vắt kiệt cái em gái nhà anh! Có nói chuyện tử tê được không đây!
Kiêu Tinh đứng bên cạnh bất lực lắc đầu: Ôi, cái chỉ số EQ của lão Đại nhà này… vừa nãy Tiểu sư muội rõ ràng là đang quan tâm đến anh đó…
“Ơ mà… hôm nay chúng ta rốt cuộc đến đây để làm gì?” Kiêu Tinh giơ tay ra hỏi, vẻ mặt không thể ngu đần hơn.
Tư Cảnh: “Cứu người…” ừ, cứu bọn bắt cóc, không sai mà ~
An Thư đưa máy quay cho Kiêu Tinh: “Nhị sư tỷ nhờ tỷ đấy”.
Nguyễn Tuấn Kiệt đứng trước mặt cô hỏi: “Tối rồi tôi đưa em về?”
“Không cần. Về lo sắp xếp lại đi”
Vừa nói xong cô đi lên phía trước đã có xe đến đón. Cô quay người lại nhìn Lục Vân: “Cứ theo cách mà anh muốn làm, nhớ gửi kèm quà tặng. Về đi tôi sẽ đến”
Đêm khuya.
Lục Vân ngồi quay lưng về phía cửa sổ sát đất: “Trước khi trời sáng, tiếp nhận bang Thanh Xà.”