Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Nhị ca nói đắc tội quý nhân, có phải cũng là đắc tội với Vũ Vãn Hóa Cặp?”
Lv Tĩnh cưỡi khò, “Không phải hắn, vi huynh chưởng quản chuyện vặt, chi biết ra sức mà làm việc, cũng khó tránh đăc tội người khác, đệ cũng đừng bận tàm tới”.
Tiêu Bố Y nhìn sắc trời cũng không còn sớm, liền đứng dậv nói: “Sắc trời đã không còn sớm, đệ phải sớm trở về, để tránh phiền toái”.
Lv Tĩnh đứng dậv nói: “Một khi đã như vậy, huynh cũng không lưu đệ lại, đệ tuy được Thánh Thượng triệu kiến, nhưng Thánh Thượng không biết khi nào mới đến, nói không chừng cũng phải qua năm mới đến”.
Tiêu Bố Y trợn mắt, “Hiện tại chi mới nhập đông, chẳng lẽ phải đợi lâu như vậy?”
“Thánh Thượng tùy tâm sở dục, ai có thé quản được? Chi là người thích mới chẽ cũ, nên phần lớn thời điém ngoại trừ tuần du thì chi ở tại Đông Đô, nên sớm muộn cũng sẽ đến, huynh đệ cứ vên tàm, chi là không biết thời gian chính xác khi nào mà thôi. Huynh đệ lộ phí có đủ dùng không?” Lý Tĩnh trầm tư nói.
Tiêu Bố Y nghe Lý Tĩnh nói không khác gì với Hoàng xá nhân, trong lòng cũng yên tâm, “Lộ phí cũng đủ dùng, nhị ca cứ yên tâm”.
“Ta thường làm ờ Tư Cung phường ” Lý Tĩnh hạ thấp thanh âm nói, “Đệ nếu tìm huynh, chi cần tới đó tìm chồ đề tên huynh là được”.
Tiêu Bố Y chắp tay mim cưỡi nói lời tạm biệt, đi vài bước, quay đầu lại trông thấy Lý Tĩnh còn ở đó nhìn mình, sau khi vây tay chào thì sải bước tìm lối ra khỏi Tầm Thiện Phường. Rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn lại, thì vân thấv bóng lưng có chút tịch mịch của Lý Tĩnh, trong lòng không biết có tư vị gỉ. Đột nhiên một đạo hồng ảnh đi tới, theo Lý Tĩnh tiến vào trong nhà, Tiêu Bố Y tinh mắt, nhận ra đó là Hồng Phất nừ thì đột nhiên cười không nồi.
Biết Hồng Phất nừ quá nửa là không muốn mình lưu lại, lúc này mới ở ngoài cửa, chậm chạp không về, sau khi thấy mình rời đi, lúc này mới vào nhà, cũng may mình thức thời sớm trở về, băng không Hồng Phất nừ quá nửa là phải tiếp tục ở ngoài chờ đợi.
Ra khỏi Tầm Thiện Phường, người binh sĩ vẫn còn nhớ hắn gật đầu mim cưỡi. Tiêu Bố Y cũng cưỡi đáp lê, nhìn thấy săc trời đã tối nên sải bước mà đi, từ khi được cầu Nhiêm Khách truyền thụ Dịch Cân kinh, Tiêu Bố Y ăn cơm, đi đường, ngồi xuống, nghi ngơi cũng không có lúc nào mà không luyện công. Dịch Cân kinh chú trong tùv ý, không băt buộc tư thế cho nên Tiêu Bố Y khi về lại Mã ấp, trên đường Nam hạ đến Lạc Dương, không một khăc nào mà không có luyện công, nên hôm nay tuy chi mới mấv tháng, nhưng cũng đã có nhiều hiệu quả.
Khi hắn đi nhanh, khí tức trong cơ thể lưu chuyển, cảm giác như muốn bay lên, cố gắng hăm
bước lại, Tiêu Bố Y không muốn cho người qua đường đé ý, trong lòng cũng vui mừng.
Qua cầu đến phía bắc Lạc Thủv, Tiêu Bố Y theo bản năng liếc nhìn xuống sông, trong giây lát lại nhớ tới chiếc thuyền bị vờ của thuyền nương, không hiéu tại sao lại nhớ tới hai tỷ đệ sống nương tựa với nhau, Tiêu Bố Y thầm lăc đầu. Hôm nay Đông Đô tuy ca vũ thăng bình, nhưng lộ trình từ Mã ấp đến Lạc Dương cũng gặp rất nhiều dân bị đói, cũng không ai quản. Tỷ đệ này sống ở Lạc Dương cũng tính là có chò đé ờ, nhưng có thé an òn được bao lâu thì không ai biết được.
Đến Cao Thăng khách điếm Ngọc Kẻ Phường, Tiêu Bố Y mới tiến vào thì chưởng quầy đã chào đón nói: “Tiêu công tử, có người tìm”.
Chường quầv nhớ được vô số người, Tiêu Bố Y tuy là dán áo vải, nhưng được Xá nhân trong cung dán đến, cũng tuyệt không phải là áo vải bình thường, nên thảo dân cũng biến thành công tử.
“Là ai, ờ nơi nào?” Tiêu Bố Y hỏi.
Chường quầv lắc đầu, “Không biết, người nọ gầv ốm, có hai chòm râu nhò”.
Tiêu Bố Y vừa nghe liền nhớ tới Bối Bồi, sau khi Lại Tam bị độc chết, Tiêu Bố Y cũng không có gặp lại Bối Bồi, tuy Cao Sĩ Thanh không nói, nhưng Tiêu Bố Y đối với việc Bối Bồi độc chết Lại Tam cũng không hề nghi ngờ. Một mặt cảm tạ Cao Sĩ Thanh trợ giúp, Tiêu Bố Y cũng thấy sợ về Bùi phiệt tính toán không bỏ sót cùng tin tức linh thông, diệt trừ sự việc từ lúc manh nha mới là sự tình cao minh nhất, Vũ Vãn Hóa Cập tự nghĩ thông minh, nói như vậy hành động của hãn đã sớm đã được Cao Sĩ Thanh năm rõ?
“Hăn nói tìm ngươi, ta nói ngươi đi ra ngoài” Chưởng quầy nói, “Sau đó hãn bò đi, có phải ờ đó tìm ngươi không?”
Tiêu Bố Y nhìn thấy hăn chỉ về phía Tây Băc, biết ý nói Tử Vi thành ờ phía Tây Băc, cũng chính là chỉ Thánh Thượng triệu kiến, lăc đầu nói: “Có lẽ là một bằng hừu của ta”.
“Vậy thật không nhìn ra, Tiêu công tử hòa khí như vậy, bằng hừu của người lại ngạo khí hơn rất nhiều” Chưởng quầy lắc đầu nói.
Tiêu Bố Y biết chưởng quầy nói khách khí, Bối Bồi là người như thế, cách người ta ngàn dặm, chưởng quầy không nói chán ghét đã là nế mặt rồi.
“Hắn có nói lại gì không?” Tiêu Bố Y hòi.
“Không có” Chưởng quầy lăc đầu, “Hãn nghe nói ngươi không có ở đây liền bò đi, lời cũng không muốn nói thêm một câu, ta vốn muốn hòi tìm ngươi có chuyện gì…”
Tiêu Bố Y 0 một tiếng, cảm ơn chưởng quầy xong trờ lại phòng tùy ý dùng cơm, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống điều tức.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Bố Y đột nhiên mở bừng đôi mắt, hai chân nhẹ nhàng búng lên, người đã vọt lên không, lấy chưởng làm đao, một chiêu bô về phía trước, không đợi bàn tay bô tới, đã sớm rút tay về sau eo, mũi chân nhẹ điếm, không đợi hạ xuống, cước phải đã tung ra, một đạo kinh phong quét ngang, quét tắt ngọn nến cách đó không xa.
Tiêu Bố Y hạ xuống mặt đất, nhẹ nhàng vô thanh vô tức, chi cảm thấy trong cơ thế tinh lực sung mã, chuyện gì cũng có thế làm được.
Hãn xuất ra một chiêu này, chăng nhừng độ cao nhảy lên vượt quá tưởng tượng, đã hoàn thành được một chiêu trong đao phố kia, hơn nừa biến hóa trong đó cho dù trong tay không có đơn đao cũng có thế lấy quyền cước thủ thăng. Đen giờ khăc này hãn mới hiếu được lời dặn dò của Uất Trì Cung lúc gần đi. uất Trì Cung không muốn bị đao pháp ước thúc, cho nên chi dạy cho hăn đao pháp cơ bản, chỉ hy vọng hăn cho dù vô đao cũng có thế khăc địch. Neu dựa theo phát triến bỉnh thường, hăn ước chừng phải mấy năm mới có thành tựu, chi là tập luyện Dịch Cân kinh mấy tháng, xem ra tiến triến phi thường thần tốc, nếu lấy võ công hôm nay, lúc trước cho đụng Lục An Hừu đuôi giết, nói vậy cũng không đến nôi chạy trốn chật vật như vậy.
Chiêu thức luyện tập cả trăm lần cho đến mức thuần thục, mồi một lần, Tiêu Bố Y lại có thể lĩnh hội được thâm ý trong chiêu thức, trước kia mù mờ không rõ, tuy được uất Trì Cung chú thích, nhưng cũng không thế thực hiện được, cảm giác không ra được chô tinh diệu, nay hăn lực
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Một chiêu này luyện ước chừng một hai canh giờ, Tiêu Bố Y cũng đã hiếu thấu được biến hóa vô cùng trong đó, cũng không cảm thấy mệt mòi. Đợi cho sau khi chiêu thức thuần thục, lại băt đầu tập luyện Dịch Cân kinh. Chi là khi ngồi trên giường lại nhớ tới Lý Tĩnh cùng Hồng Phất nừ hôm nay, khỏe miệng lại mim cười, trong giây lát lại nghĩ đến Vũ Văn Hóa Cập cùng Lương Tử Huyền, Tiêu Bố Y chỉ có thế lắc đầu khoanh chân tĩnh tọa, một lúc sau, đã từ cực động chuyến sang cực tĩnh, không bao lâu sau, Tiêu Bố Y đã tiến vào cảnh giới linh đài thanh minh, quên mình.
Đông Đô thương gia như mây, giao dịch chủ yếu tiến hành tại ba thị, ba thị này phân bố tại Tây, Băc, Nam ba hướng tại Đông Đô, chiếm tại Đại Đồng, Thông Viên, Phong Đô ba phường, có thế nói dị thường phồn hoa.
Nam thị Phong Đô rất lớn, một phường bằng hai phường khác. Là đệ nhất thị tại nội thành Đông Đô. Một thị cố đại bình thường đều được bố trí hai bên ngã tư, giống như hỉnh chừ “tinh (#)T vậy, các thị khác cũng bắt chước như vậy. Mà Nam thị Phong Đô lại làm thành hỉnh tam giác, ba mặt đều có cửa.
Tiêu Bố Y giờ phút này đang ngồi ở một tửu lâu uống trà ngăm cảnh, tính toán lát nừa sẽ mua cái gì đế đến chô Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh đương nhiên không quan tâm đến lề vật. Tiêu Bố Y muốn bước vào nhà thỉ phải quan tâm đến Hồng Phất nừ. Tiêu Bố Y từ sau khi gặp Lý Tĩnh, mấy ngày này hãn chi chuyên tâm tập võ, cũng không ra ngoài.
Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng hắn vẫn mặc quần áo mòng manh. Từ khi tập luyện Dịch Cân kinh tới nay, hăn phát hiện bản thân tuy không đến mức hàn thử bất xâm, nhưng cũng có thế thích ứng với thời tiết biến hóa, cái đó cùng với nhừng người tăm đông thời đại hăn cũng cùng một đạo lý, thân thế được tập luyện nhiều gia tăng năng lực chống cự với tự nhiên, nhưng hăn nếu đi vào phố mà ăn mặc thế này, thì cũng chăng khác nào là ở trần mà chạy ngoài tuyết, cũng là chuyện làm cho mọi người chú ý.
Tiêu Bố Y đi vào Nam thị, chi là muốn mua quần áo, sau đó mua ít lễ vật đi tìm Lý Tĩnh nói chuyện phiếm.
Hăn tới Đông Đô quay qua quay lại đã hơn nửa tháng, Hoàng đế Dương Quàng cũng không thấy bóng dáng, điều này làm cho Tiêu Bố Y không biết làm thế nào cho phải, chí có thế đi tới đi lui chô của Lý Tĩnh, nơi này hăn không quen ai, Lý Tĩnh nói như thế nào cũng là nhị ca của hăn, có thế đi nương tựa. Cũng may Lý Tĩnh cũng thật sự nhàn rôi, cho nên hãn cũng không đến nôi quấy rầy vệ quốc đại kế của Lý Tĩnh.
Trên lầu nhìn xuống thấy rõ nội thành, thuyền ngựa qua lại tấp nập, trọng lâu duyên các, cảnh săc xinh đẹp tuyệt trần, còn mang theo vẻ bận rộn. Chi bằng sự áno nhiệt ờ nơi đây, gió lửa tiêu điều cũng giống như là chưa từng tồn tại. Chăng qua căn cứ theo ông chủ khách điếm mà hăn ờ
nói, ngày nay các nơi gió mây nối lên bốn phía, giao thông bị ngăn trờ, nội thị phồn hoa đã là không bằng trước đây, điều này làm cho Tiêu Bố Y không thế tưởng tượng được còn phồn hoa đến thế nào nừa.
Nam Phong thị rất lớn, bên trong với tính toán của Tiêu Bố Y cũng phải hơn trăm cửa hàng, hăn có thế kế ra như cung phấn, tơ lụa, trang sức, trúc mộc, rượu gạo, vật dụng các thứ, còn thứ mà hăn không biết thì cũng không ít, phân công phức tạp cho dù là hãn cũng phải cảm khái.
Trong này buôn bán rất nhiều thứ, hàng hóa chủng loại vô số kế, hơn nừa nơi này có thế tính là một phường cao giá nhất Đông Đô. Tiêu Bố Y biết, lúc trước Dương Tố tại vị, độc chiếm Lập Đức phường, so với Lập Đức phường kia mà nói, nơi này có thế gọi là tấc đất tấc vàng, thương gia ở tại Trung Nguyên có thế làm ăn buôn bán ở nơi này, cũng có thế xem như là nhân vật có máu mặt.
Tiêu Bố Y gọi một hồ rượu, hai dĩa đồ ăn, chậm rãi nhấm nháp, có vẻ buồn bã nhìn dòng nước chảy dưới lầu, liên miên không dứt, càng không biết nhưng ngày này bao giờ mới chấm dứt.
“Thịch thịch thịch” khi tiếng bước chân vang lên, Tiêu Bố Y cũng không có ý thức được cái gì, vân chi nhìn phong cảnh bên ngoài tửu lâu mà ngâm nghĩ. Khi cảm giác được một mùi thơm cùng với tiếng bước chân truyền tới, thì Tiêu Bố Y lúc này mới quay đầu lại.
Khi thấy hai người trước mắt, Tiêu Bố Y ngân ra, cũng không nói lời nào.
Hai người trước măt ăn mặc như công tử, nhưng Tiêu Bố Y biết bọn họ tuyệt đối không phải là công tử gì. Hai người đầu đội vãn sĩ quan, thân mặc văn sĩ phục, dưới chân cao đế bố ngoa, phục sức xem thế nào cũng đều là văn nhân tao khách, nhưng dưới ánh măt lão luyện của Tiêu Bố Y, hai người trước mặt chăng qua chỉ là một so nhi.
So nhi một phương diện ý chỉ đối phương không có kinh nghiệm hành tâu giang hồ, một phương diện khác ý chi đối phương chăng qua chỉ là một nừ nhân.
Người bên phải tầm thước, măt lớn miệng rộng, da hơi vàng, nhưng da tay lại như ngọc, nõn nà như muốn chảv nước, dưới hàm không có râu, yết hầu không nối lên, tuỏi còn nhò. Chăng qua nừ ở thời đại này lấy chồng sớm, phát dục cũng sớm, cho nên lớn nhò cờ nào cũng nói không chính xác được.
Người bên tay trái mày như vẽ, trông có vẻ rất thông minh nhu thuận, nhưng lại cố tình làm ra một loại bộ dáng thành thục ốn trọng, nhìn thấy Tiêu Bố Y quay đầu lại, chăp tay nói: “Cho hòi vị huynh đài này”.
Thanh âm của nàng ta làm ra vè thô trọng, nhưng cũng khó tránh bén nhọn thanh thúy, càng làm cho Tiêu Bố Y buồn cười.
Dịch dung xem ra cũng không đơn giản như vậy, làm ra bộ dáng nam nhân như Bối Bồi, xen lân vào trong nam nhân cũng không bị người ta phát hiện, thì mới là thật là chân chính dịch dung. Người trước măt này, giống như sợ người khác không biết hăn không phải là nừ nhân, râu cũng không chịu dán lên một chút, thật sự là thất bại.
Nhìn thấy ánh mắt chấp nhất của người nọ nhìn mình, Tiêu Bố Y ho khan, rồi nhìn quanh một vòng, lúc này mới hòi: “Ngươi nói chuyện vói ta?”
Người chân mày như vẽ hiếu kỳ nói: “Chỗ này chỉ có mình ngươi cùng với cái bàn, chẳng lẽ ta nói chuyện với cái bàn?”
Sau khi nói xong câu này, người nọ tự cảm thấy buồn cười, khúc khích cười không ngừng, thanh âm giòn tan. Người bên cạnh nhéo nhẹ một cái, người nọ mới ngừng cười, chi là tiếng cười tuy ngừng, nhưng ý cười vân không dứt, triền miên lưu luyến trên mặt, làm cho mấy văn nhân tao khách chân chính thầm nuốt nước bọt.
Tiêu Bố Y cười nói: “Ta cùng huynh đài cũng không quen biết, không biết là tìm ta có chuyện gì?”
“Tuy không quen biết, trước măt không phải quen biết rồi sao?” Người nọ thấp giọng nói với người bên cạnh: “Ta đã nói tên nhà quê này nhìn không ra chúng ta nừ cải nam trang mà”.
Người bên tay phải cũng áp thấp thanh âm, “Tiếu thư nói rất đúng”.
“Đừng gọi công tử nha đầu ngu ngốc, ăn đòn giờ” Người chân mày như vẽ lại chăp tay, “Không biết chúng ta cùng ngồi ờ đây, huynh đài có đê ý không?”
Nàng tự cho là thấp giọng hàm hồ, thì Tiêu Bố Y sẽ nghe không rõ, nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y trực giác vốn đã mạnh, sau khi tu luyện Dịch Cân kinh nhĩ lực nhàn lực lại càng mạnh, hiện tại chăng nhừng nghe được nhừng gì nàng ta nói, còn chú ý tới nàng ta tuy không đeo khuyên tai, nhưng trên tai lại có lô, không khỏi buồn cưỡi.
Nghĩ đến hai người này đang thử nghiệm cái gì gọi là nừ cải nam trang, rồi đi lấy mình đé thử nghiệm, nói hai câu cũng sẽ đi. Tiêu Bố Y lại nhìn xung quanh, chi vào cái bàn trống ở một bên nói: “Huynh đài, nơi đâv cũng còn bàn trống mà”.
“Lớn mật” Người bên tay phải xem ra là nha hoàn, tiến lên một bước chi tay nói: “Tiếu… công tử nhà ta đã nê mặt ngươi, ngươi còn nếu không thức thời”.
“Bốp’ một tiếng vang lên, người nọ ôm đầu quay đầu lại nói: “Tiêu… công tử, người vì sao đánh ta?”
“Ngu xuân vô tri,” Người chân này như vẽ hai hàng lông mày dựng lên, có vè cũng rất đáng yêu, “Công tử còn phân lớn nhỏ gì? Ngươi đừng tường răng trong nhà có chút tiền là có thé xem nhẹ người khác. Vị nhân huynh này, thật không giám dấu diếm, đơn giãn là bất tài mới tới Đông Đô, mà nơi này chi có cái bàn này là có thé nhìn ra ngoài cửa sò, cho nên mới có ý định ngồi chung”.
Mấv vãn nhân tao khách ngồi gần đó cũng gần cửa sồ, một người khăn chít đầu có vè phong lưu, đã sớm nhịn không được đứng lên, chăp tay nói: “Vị huynh đài này, chò này cũng gần cửa số, vừa lúc ván còn chò trống, nhản huynh nếu không chẽ thì tới cùng chúng ta uống rượu ngâm thơ, chăng phải nhanh hơn sao?”
“Công tử, bên kia có người mời người kìa” Nha hoàn thấp giọng nói.
“Chồ này không gian rộng rãi hơn” Người chân mày như vẽ lắc đầu, tựa hồ không phải bàn này thì không ngồi, chi chăp tay hướng về bàn nọ nói, “Đã được ưu ái, tôi không thích nhiều người”.
Tiêu Bố Y ho khan nói, “Một khi đã như vậy, mời công tử ngồi”.
Hắn một câu công tử, một câu huynh đài, người nọ vui vẻ ra mặt, tựa hồ cực kv vừa lòng với việc Tiêu Bố Y nhận không ra thân phận của mình. Tiêu Bố Y thấy nàng đắc ý, cũng không tiện phá vở sự nhiệt tình của nàng, chi nghĩ cho dù là người mù, cách mười khu phố cũng có thé ngửi được mùi thơm của đại mỹ nừ, thật không biết đâv là con của nhà giàu nào, lại thích trêu cợt người bên ngoài làm trò vui?
Người nọ ngồi xuống, nhìn nha hoàn còn đứng bên cạnh, trừng hai mắt, “Sao còn chưa ngồi?”
“Ta không dám” Nha hoàn có chút khiếp đảm nói.
“Có cái gì mà không dám, ngươi tuy là thư đồng, nhưng ta vần xem ngươi là huynh đệ, ta ngồi, ngươi đứng, không phải làm cho người ngoài cưỡi cho sao?” Công tử lại trừng măt, nha hoàn bất đăc dĩ mà ngồi ghé xuống một bên.
Công tử giả mạo nhìn thấy rượu và thức ăn trên bàn, vuốt cằm nói: “Còn chưa thinh giáo huynh đài họ gì?”
Tiêu Bố Y có chút đau đầu, “Tại hạ. .ềf’
“Bất tài Đàm Dư, xin thinh giáo cao tính đại danh công tử? Mạo muội tới đâv ngồi, cũng mời công tử giao lưu vãn thơ với mọi người, xin đừng trách”.
Công tử giả dạng tuy không thích nhiều người, nhưng tao nhân phía bên kia đã đi tới hai người, đều nàng chén rượu, phong độ có thừa.
Tiêu Bố Y nhìn thấy có chút chán ghét, thấv con nhà người ta là nừ nhàn là bu lại, không biết là thông minh hay ngu xuân đây.
Người kia mặt mày gầv ốm, tiêu sái như gió thòi muốn bay, cũng lập tức ngồi xuống ôm quyền nói: “Tại hạ họ Mã, đối với huynh đài rắt là họp ý, cũng muốn thinh giáo đại danh của huynh đài”.
Tiêu Bố Y thừa biết bọn họ đã nhìn ra người trước mắt này là một sồ nhi, mà vần một hai gọi huynh đài, không nghĩ cũng biết là muốn chiếm tiện nghi. Nhớ tới lúc trước Lương Sơn Bá nhìn không ra thán phận nừ nhản của Chúc Anh Đài, một mặt có thé là do Chúc Anh Đài người cũng chưa lớn, nên cũng nhìn không ra các đặc thù của nữ nhân, mặt khác cũng có thê là do Lương Sơn Bá cũng không phải là kẻ háo săc.
“Đại danh của công tử nhà ta bộ các ngươi có thê tùy tiện hòi sao” Nha hoàn lớn tiếng nói.
Công tử giả dạng khẽ nhíu mày, “Chúng ta bình thủv tương phùng, giây lát đã chia tay, tên họ không cần nói cũng được”.
Tên họ Mã đột nhiên nói, “Một khi đều là vãn nhân, không bằng ngâm thơ tác đối có được không? Nếu đã là một bàn, thì cũng không cần báo danh?”
“Như thế cũng tốt” Công tử giả dạng miền cường nói.
Tên họ Mã cùng Đàm Dư khẽ liếc mắt, dương dương đắc ý. Hiển nhiên đều có chút tự đắc, nhưng đều giả dạng khiêm tốn nói: “Bất tài tài sơ học thién, hay là mời công tử cùng vị huynh đài này trước”.
Công tử giả dạng ánh mắt nhìn sang Tiêu Bố Y, “Một khi đã như vậy, ngươi lên trước đi”.
Tiêu Bố Y cười khò nói: “Tại hạ vốn không phải là vãn nhân, chuyện làm thơ này xin miền cho”.
Tên họ Mã cùng Đàm Dư đều cưỡi to, “Huynh đài xem ra xuất thản làm nông, làm thơ so với ra sức cũng là khác biệt rất nhiều”.
“Không được, nhất định phải làm thơ. Bằng không phạt một chén rượu”.
Nàng ta mới bắt đầu tìm đến Tiêu Bố Y, chăng qua là đé thử nừ cải nam của mình, nhưng khi cùng Tiêu Bố Y đối diện, đã có chút kinh ngạc. Tiêu Bố Y nói không có phong lưu, nhưng bộ dáng cực kv có cá tính. Nói trăng ra là cực kv nam tính, hai hàng lông mày rậm, hai má như đao tước, đôi môi dày, làm cho người ta động tàm nhất chính là đôi măt đa tình của hãn, trong một khăc khi nhìn thấv người này, chi thấv sự thăng thăn khoan dung cùng thành khân, làm cho người ta không thé có địch ý với hăn. Là con nhà thương gia nên cũng đã thấv không ít tao khách, nay bông nhiên nhìn thấv loại nam nhân như Tiêu Bố Y, thật ra cũng thấy hão cảm, nhìn thấv tên họ Mã cùng Đàm Dư ỷ tài khinh người chi hận không căn cho một cái được. Cả hai ăn nói phách lối, trang phục thì có thé mua được, nhưng vãn thơ thì không thế, cho nên chi mong Tiêu Bố Y có năng lực áp chế hai người, thì bản thán mới hả giận được.
Tiêu Bố Y muốn uống rượu nhận phạt,thì tên họ Mã lại trào phúng cười nói: “Thì ra huynh đài chi có thé uống chứ thật ra một chút cũng không thông. Vị huynh đài này, một khi đã ngảm thơ không được, ngươi không băng ngồi sang một bên?”
Lúc này các tao khách bên kia đã sớm di chuyén sang, có vè như lang sói nhiệt tình gặp nhau. Tiêu Bố Y ánh măt đảo qua, nhìn thấv các tao khách này bộ dáng ngu ngốc, không khỏi nhíu mày, ánh măt chớp động, lại nhìn thấv hai người ngồi cùng bàn trong đó, lại liên tục lăc đầu, không khỏi nhìn kv lại, thì có một người đứng tuối, mặt trăng không có râu, người còn lại thì mặt mày đen đúa, môi mím chặt, vẻ mặt chán ghét giống như Tiêu Bố Y vậy.
Tiêu Bố Y thu hồi ánh mắt, nhìn thấy mặt của công tử giả dạng đỏ bừng, Tiêu Bố Y thật ra cũng có chút bất nhân, thu hồi tay lại cưỡi nói: “Tại hạ cũng không có tài gì, làm thơ cũng không tốt, không băng cũng phao chuyên dán ngọc (ném hòn ngói đé thu về hòn ngọc, tức là dùng vật nhỏ đé đoạt vật lớn) một phen, mong đừng chẽ cười”.
Tên họ Mã cùng Đàm Dư trong mắt lộ vè kinh ngạc, công tử giả dạng cũng vỗ mạnh bàn, lớn tiếng kêu hay: “Hay, hay cho một câu phao chuyên dán ngọc, chi với bốn từ này đã thấv huynh đài cao minh khiêm tốn, không giống như ta cả người chi có nửa chai giấm chua, lăc mấv cũng không có bao nhiêu”.
Nàng ta một phen khen ngợi, mọi người trên lầu cũng đều quay đầu giương mắt nhìn Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y dờ khóc dờ cười, do dự nói: “Vậy tại hạ cũng liều một phen?”
“Chúng ta rửa tai lắng nghe” Tên họ Mã cùng Đàm Dư đều mang theo sự đùa cợt, không tin Tiêu Bố Y còn có thé nói ra thứ gì còn cao minh hơn so với phao chuyên dân ngọc vừa rồi.
Tiêu Bố Y thoáng trầm ngảm đọc ra bảv chừ, “Nhất thượng, nhất thượng, hựu nhất thượng”.
Tên họ Mã cưỡi lớn, “Huynh đài thơ hay, quả nhiên cao minh, lại không biết muốn lên tới nơi nào?”
Công tử giả dạng vốn có chút chờ mong, nghe được Tiêu Bố Y làm thơ thăng thắn kinh người, thất vọng, áp thấp thanh ảm nói với nha đầu, “Nhanh nhanh làm thơ đi, băng không hôm nay không cho ăn cơm”.
Nha đầu vè mặt đau khò, “Công tử, người bảo ta làm thơ, chi sợ so với bão ta sinh con còn khó hơn”.
“Ngươi mà làm thơ không ra, ta hôm nay sẽ cho ngươi sinh con” Công tử giả dạng giận dừ nói một câu, nha hoàn mặt đã không còn chút máu.
Tiêu Bố Y câu thứ hai cũng đã ngảm ra, “Nhất thượng thượng đáo, đính lâu thượng”.
Đàm Dư cưỡi nghiêng ngã, bàn bên kia cũng có người cười chảy nước mắt, đều cùng kêu lên: “Thơ hay, quả nhiên thơ hay!”
Công tử giả dạng dùng quạt che mặt, muốn làm bộ như không quen biết với Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói với nha hoàn: “Hăn lên lầu, lát nừa chúng ta từ trên lầu nhảv xuống”.
Tiêu Bố Y nhìn thấy mọi người cưỡi nhạo, cũng không để ý, xoay chuyển ánh mắt, chậm rãi đứng dậv, ra ngoài lan can nhìn về phía xa, trầm giọng ngảm: “Nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng thượng đáo đính lâu thượng. Cử đầu hồng nhật bạch vân đê, tứ hãi ngũ hồ giai nhất vọng!”
Hắn giọng điệu trầm ổn, ẩn chứa sự rộng lớn, bốn câu đọc ra, lại nhìn ra ngoài lan can, mọi người đều kinh hãi, chi cảm thấv hai câu thơ trước trông rất thi én cận, hai câu thơ sau lại khí thế uyên bác, cảnh giới hoàn toàn xuất ra, hơn nừa hãn đứng ở ngoài lan can, khí độ bất phàm, phối họp với mặt trời đỏ nòi giừa mâv trăng, làm cho người ta sinh ra cảm giác tự thẹn không bằng.
Trong lòng mọi người chi có một ý niệm, người này là đại trí giả ngu, khí thế bức người, làm thơ hào phóng đến bực như thế, bản thản mình chi như là con nít so với người lớn mà thôi!