Lục Hàm Chi thầm nghĩ đây chẳng phải là thứ ta cần nhất lúc này sao?
Cậu lập tức lấy lá bùa kia ra: “Ấy… Tao muốn hỏi một chút, lá bùa này dùng kiểu gì vậy?”
Hệ thống đáp: “Dán lên chỗ đối tượng sử dụng sẽ đi qua là được, chỉ cần bị bùa chiếu vào là bị ảnh hưởng.”
Lục Hàm Chi vỗ tay, nói: “Tao hiểu rồi!”
Nói rồi cậu gọi thiếu niên vừa đi mua đồ tới, cho hắn mấy đồng tiền thưởng, bảo hắn dán lá bùa này lên khung cửa của tiệm đối diện.
Lá bùa sau khi được dán lên sẽ tự động tàng hình, Lục Hàm Chi khỏi lo bị phát hiện. Mà Tô Uyển Ngưng gần đây còn bị cấm túc, chắc chắn nàng ta sẽ không ra mặt vào ban ngày. Dù ban đêm nàng ta phát hiện thì tác dụng của lá bùa này cũng được phát huy hết rồi. Chỉ cần vài chục trong tổng số một trăm người mua bị bùa chiếu vào người, chắc chắn mặt sẽ bị bong da.
Bong tróc da mặt không đáng sợ, dùng “cao Sinh Cơ” là có thể khôi phục lại.
Nếu dùng sản phẩm của nàng ta mỗi ngày thì tuổi thọ sẽ bị rút ngắn.
Lục Hàm Chi cảm thấy trên khía cạnh nào đó, cậu là đang cứu người, trong lòng sinh ra tinh thần trọng nghĩa.
Nhìn thiếu niên kia dán lá bùa xong, Lục Hàm Chi hài lòng trở về An Vương phủ.
Cậu vừa quan sát một lúc, phát hiện phạm vi tác động của bùa này khá lớn, chỉ cần có người đi qua là có thể bị bùa soi vào.
Hệ thống khá đáng tin, Lục Hàm Chi phát cho nó một thẻ “đáng tin cậy”. Nhưng dù vậy cũng không thể cải thiện bản tính của nó.
Dù sao cái hố nhỏ khoảng mười mét vuông kia còn chưa được giải quyết, dù có suy nghĩ nát óc, cậu cũng không nghĩ được cái khoảng mười mét vuông thì có thể làm gì.
Dù là nuôi cá thì mười mấy mét vuông nuôi được loại cá gì? Cũng không thể đào cái giếng để nuôi cá nhỉ?
Từ từ… Giếng????
Lục Hàm Chi đột nhiên vỗ bàn một cái, suýt đã doạ chết Vũ Văn Giác đang đọc sách bên cạnh.
Vũ Văn Giác hỏi: “Hàm Chi, đệ sao vậy? Chẳng lẽ… Chỗ nào không thoải mái à? Dưới mắt đệ có chút quầng thâm, mấy ngày nay vẫn không ngủ ngon sao?”
Lục Hàm Chi còn mờ mịt nói: “Hả? Quầng thâm mắt? Đâu có! Ta ngủ rất ngon mà! Chỉ là không đủ giấc.”
Lúc này Lục Hàm Chi cực kỳ hưng phấn, cũng không định nói chuyện phiếm với nhị tẩu nhà mình.
Cậu gọi Hoà Minh tới, vẽ cách khoan giếng truyền thống, căn dặn Hoà Minh: “Ngươi đến nơi lần trước chúng ta đi qua, đào giếng cho ta.”
Hoà Minh gật đầu, hỏi: “Thiếu gia định đào giếng ạ?”
Thật ra Lục Hàm Chi cũng không biết sẽ đào ra cái gì ở đó, nhưng nếu hệ thống đã trói buộc nó cho cậu thì khẳng định ở đó có sản vật phong phú. Nói không chừng có thể đào ra một mộ cổ ngàn năm, để cậu được hời văn vật ấy chứ.
Lục Hàm Chi nghĩ rồi nói: “Dù sao thì cũng chỉ là đào, mặc kệ đào sâu bao nhiêu, cứ đào cho đến bằng ra mới thôi.”
Hòa Minh cười đáp: “Được ạ, thiếu gia đã dặn thì Hoà Minh đi ngay đây.”
Lục Hàm Chi gọi hắn: “Chờ đã!”
Hoà Minh quay lại, hỏi: “Dạ? Thiếu gia còn có điều cần dặn dò ạ?”
Lục Hàm Chi chỉ bầu trời bên ngoài, nói: “Ngươi nhìn đi, mặt trời cũng xuống núi rồi, bây giờ ngươi định đi làm bữa đêm cho sói à?”
Hoà Minh sờ đầu, cười ngây ngô: “Vậy ngày mai Hoà Minh sẽ đi.”
Lục Hàm Chi tiến lên gõ đầu Hoà Minh: “Đã nói với các ngươi rồi, an toàn là trên hết, phải biết chăm sóc bản thân.”
Ngày nào ta cũng bận rộn như vậy, các ngươi có thể chăm sóc bản thân mình cho tốt không? Hoà Minh chỉ lo gật đầu, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Có mấy chủ nhân sẽ bận tâm đến mạng sống của người hầu? Theo bọn họ thấy, thiếu gia nhà mình đúng thật sự là mười điểm không có nhưng.
Thật ra Lục Hàm Chi đang sợ, từ khi A Mãn xảy ra chuyện, cậu không thể nguôi nỗi áy náy. Dù đã nhận nuôi Tiểu Lục Tử nhưng cậu vẫn bất an.
Mấy ngày nay đảng Thái Tử rất năng nổ bắt đầu chính sách mới dưới sự lãnh đạo của hắn ta. Chính sách mới là miễn giảm thuế má, bổ sung khoa cử, miễn giảm lao dịch, trả tiền cho dân.
Ba điều đầu tiên cũng không gây tranh cãi, dù sao đó cũng là chuyện tốt với dân. Nhưng điều thứ tư lại đưa nhà họ Lục lên đầu sóng ngọn gió.
Trả tiền cho dân là có ý gì?
Ý là bây giờ hoàng thương của Đại Chiêu nắm mạch máu kinh tế, ngăn cản con dân của Đại Chiêu kiếm tiền.
Lục Tư Nguy rất đau đầu, ông ta cảm thấy Thái Tử đang nhằm vào mình. Nhưng ông ta lại không thể phản bác Thái Tử, bởi vì chức vị hoàng thương của ông ta vốn là do hoàng gia sắc phong, mà ông ta cũng khá sợ.
Có vài đại thần không nhất trí với Thái Tử đứng ra phản đối, Lục Tư Nguy cuối cùng cũng mở miệng: “Mặc dù Thái Tử nói đúng, nhưng phần lớn nguồn kinh tế của hoàng thương đều được đưa vào quốc khố. Nếu quốc khố không giàu thì sẽ không đảm bảo được việc hành quân đánh trận. Đương nhiên, thần cũng không phải là người tham quyền kinh tế. Nếu Thái Tử thật sự có được sự đồng ý của Thánh thượng, trả lại quyền kinh tế cho dân, thần nhất định sẽ vì nghĩa mà không chối từ.”
Người trong triều đều biết Lục Tư Nguy là cáo già, nếu không với trình độ bình thường của ông ta thì sao có thể đứng vững không ngã trong triều?
Thái Tử cũng không giận, từ trước đến nay hắn ta luôn tự xưng là người bao dung độ lượng.
Lấy ra hai ví dụ sau:
Một là con thứ của Lục Tư Nguy là Lục Hàm Chi tự chế xà phòng, hiện đang vô cùng thuận buồm xuôi gió ở kinh thành.
Thái Tử cười nói: “Còn đường phát tài của Hàm Chi chắc là là di truyền từ Lục đại nhân, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử.”
Nói đến Lục Hàm Chi, Lục Tư Nguy cũng rất tự hào.
Con trai giỏi hơn mình, làm cha đương nhiên là vui. Nhưng mà tiếp theo, Thái Tử lại thêm một ví dụ, đó chính là trắc phi Tô Uyển Ngưng của hắn ta.
Thái Tử nhắc đến Tô Uyển Ngưng cũng tự hào giống Lục Tư Nguy.
Hắn ta khẽ cười: “Uyển trắc phi là cháu gái Lục đại nhân, thiên phú làm ăn của nhà họ Lục thật sự đã truyền hết cho con cháu. Gần đây Uyển trắc phi mở một tiệm nho nhỏ, tiền lãi khoảng vạn lượng bạc trắng, quả nhiên là khiến bản điện hạ lau mắt mà nhìn. Một cô nương nho nhỏ yếu đuối mà có tài hoa như thế. Nếu trả quyền kinh tế lại cho dân, chỉ thu thuế kinh doanh tương ứng, chẳng phải quốc khố sẽ càng sung túc sao?”
Lục Tư Nguy không nói lời nào, ông ta chẳng có ấn tượng gì tốt đối với Uyển trắc phi này.
Mấy đại thần đảng Thái Tử tranh nhau tiến lên nịnh bợ, giơ ngón tay lên mà khen Uyển trắc phi là cô nương tài giỏi, Thái Tử điện hạ có phúc lớn.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài cung chợt vang lên tiếng trống
Thái Tử nhíu mày hỏi: “Lúc này người nào lại kêu oan?”
Tiểu thái giám vội vàng tiến vào báo: “Hồi bẩm Thái Tử, là cáo mệnh phu nhân của Lâm tướng gia ạ.”
Thái Tử khó hiểu: “Cáo mệnh? Sao tự dưng lại đánh trống kêu oan?”
Tiểu thái giám gian nan đáp: “Cái này… Nói là con dâu của Lâm tướng gia đột ngột qua đời trước tiệm Uyển Ký, người còn đang mang thai tám tháng.”
————–
Tác giả nói:
Lục Tư Nguy: Hiện trường lật xe của Thái Tử