Quân Thư Ảnh nghe xong, có vẻ không chú ý việc Sở Phi Dương giả chết, ngược lại lại hết sức để bụng tới những lời phía sau, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm khắc nghiệt.
Quân Thư Ảnh vừa định mở miệng, Sở Phi Dương đã nói tiếp: “Còn khiến ngươi… lo lắng, ta thực rất đau lòng…” Vừa nói vừa tiến tới một bước. Quân Thư Ảnh nhanh chóng lùi một bước, vừa ngẩng lên lại đối diện đôi mắt ý vị thâm trường, ẩn ẩn nét cười của Sở Phi Dương. Thái độ hắn như vậy làm trong lòng Quân Thư Ảnh càng thêm tức giận, mà lại không thể bùng phát ra ngoài, chỉ có thể thuận thế lùi thêm mấy bước, ngồi xuống một tảng đá lớn nhô ra trước sơn động. (Vầng, tự mình lùi tới bàn ăn yên vị, chờ sói ăn thịt…)
“Thiên hạ lại còn có nhân vật nào khó đối phó tới mức ngươi phải giả chết né tránh sao?” Quân Thư Ảnh rốt cuộc lên tiếng, một mặt tìm cách chuyển đề tài, mặt khác giải tỏa thắc mắc của bản thân.
“Điểm khó không chỉ ở chỗ người này lợi hại tới mức nào. Khó là ở chỗ hắn vừa ghê gớm phi thường, vừa có quan hệ với sư phụ ta. Vuốt mặt phải nể mũi, không thể nào toàn lực đối phó được. Hắn là kẻ ngoan cố cứng đầu, chưa thuận theo nhất định không buông tha, thủ đoạn lại cao minh, mấy tháng vừa qua ta vất vả không ít.” Sở Phi Dương cũng ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, phiền não thở dài: “Nếu không nghĩ biện pháp né tránh, sau này khó lòng phòng bị chuyện phiền phức.”
Sở Phi Dương vừa nói vừa liếc nhìn Quân Thư Ảnh, vì sự kề cận cố ý của hắn mà có phần bối rối không yên, lại vẫn cố sức ra vẻ trấn định, trong lòng không khỏi mừng thầm.Quân Thư Ảnh đột ngột đứng phắt dậy, bước nhanh tới trước hai bước (ngượng), mới dừng lại bảo: “Đã vậy, ta không tiện nhúng tay, cũng không cần ở lại đây lâu. Cáo từ trước.” Đoạn bỏ đi ngay.
“Dừng lại!” Sở Phi Dương khẽ quát.
Quân Thư Ảnh vừa nghe, chân bước chậm lại một chút, còn chưa kịp phản ứng gì phía sau đã cảm thấy một trận gió lạnh, rồi cả người bị một đôi tay cứng như thiết gắt gao kéo vào lòng.
“Quân Thư Ảnh, ta nhớ…” Tiếng than nhè nhẹ vang lên từ phía sau, lại khiến y chấn động cả tâm tư. Vòng tay mạnh mẽ càng thêm ôm xiết, dường như đang giữ lấy một món trân bảo quý giá tưởng đã đánh mất, thiết tha tưởng niệm, mãi mãi không buông.
Quân Thư Ảnh ngẩn ngơ mất một lúc, tới khi định thần, mới cục cựa mấy cái, muốn thoát ra khỏi Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương lại càng xiết chặt vòng tay, khăng khăng thà chết không rời.
“Sở Phi Dương, bỏ ra.” Quân Thư Ảnh có phần khó nhẫn, vận nội lực muốn vùng ra.
“A!” Cổ đột ngột đau nhói khiến Quân Thư Ảnh kinh hãi. Sở Phi Dương bỗng nhiên nhe răng cắn mạnh cổ y, hơn nữa còn không ngừng dùng lực nghiến, dường như phải cắn lìa da thịt y ra mới thỏa.
“Sở Phi Dương, ngươi phát điên rồi à?!?” Quân Thư Ảnh giận dữ gầm lên, phản thủ tung ra một chưởng, nhưng bị Sở Phi Dương đã phòng bị sẵn chặn lại toàn bộ.
“!” Bất thình lình thân thể y mềm nhũn, khí lực toàn thân mất sạch. Sở Phi Dương xoay Quân Thư Ảnh lại đối mặt với hắn, một tay vững vàng giữ lấy y, để y dựa vào người mình.
“Tiểu nhân đê tiện.” Đột ngột bị điểm huyệt đạo, cả người vô lực, Quân Thư Ảnh chỉ có thể không cam lòng trừng mắt, căm hận mắng Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương đối với đôi môi phát ra toàn lời ác nghiệt kia càng thêm tươi cười, lại nghiêng đầu liếm nhẹ lên dấu răng hằn sâu trên cần cổ thanh mảnh.
Quân Thư Ảnh khó chịu ngẩng cao đầu, vết cắn vốn đau đớn không dưng lại có phần ngứa ngáy. Xúc cảm từ đầu lưỡi ấm áp mềm mại lướt trên làn da kỳ quái không nói nên lời.
“Ngươi có biết không…” Sở Phi Dương trầm giọng, “… từ lúc ngươi một thân áo trắng không nhiễm bụi trần xuất hiện, ta đã chỉ muốn một điều…” bàn tay hắn lần theo gáy Quân Thư Ảnh, vươn lên dịu dàng mơn man mặt y, “Khi ngươi đứng trước linh đường, bóng dáng thật cô tịch, cô tịch đến mức lòng ta đau như dao cắt. Cho dù ta có chết thật, nhìn thấy ngươi như thế, cũng nhất định nghịch thiên trở về. Gặp quỷ giết quỷ, gặp thần thí thần, dù bất cứ giá nào cũng phải thoát khỏi địa phủ, quay về bầu bạn cùng ngươi.”
“…” Quân Thư Ảnh thất thần, phảng phất như bị chấn động thật sâu. Sau cùng như đã đầu hàng, mới nhè nhẹ thở dài: “Ta biết. Trước hết ngươi cởi bỏ huyệt đạo cho ta đã.”
“Việc này thì không được.” Sở Phi Dương tức thì đánh rơi hết vẻ đau buồn, nhe răng cười, khụyu chân xuống nhấc bổng Quân Thư Ảnh lên vai. Sau một hồi trời đất quay cuồng, Quân Thư Ảnh liền nhận ra Sở Phi Dương đang (hí hửng) vác mình thẳng hướng đi vào sơn động. (con sói đã tha được mồi về hang).