Ông ấy giữ lại vết sẹo này giống như một kỷ vật cho quá khứ có xuất thân không vẻ vang của mình.
Vào năm thứ ba ở nhà họ Nhan, ông ấy đã lấy họ Nhan, dựa vào địa vị của nhà họ Nhan trong giới tri thức để bắt đầu kinh doanh mua bán đồ cổ.
Vì để có thể biết được đâu là hàng thật, ông ấy lục tung thư viện của nhà họ Nhan, từ khi biết chữ thì liều mạng học tập.
Ban đầu chỉ dựa vào đôi mắt để tìm kiếm những đồ vật cổ có giá trị ở trong phố đồ cổ, sau đó bán lại chênh lệch giá kiếm lời.
Ông ấy không tham số tiền này, tất cả đều giao lại cho Nhan Phùng Khanh.
Đó là sinh hoạt phí ăn mặc ngủ nghỉ và học phí của ông ấy kể từ khi nhận sự giúp đỡ của nhà họ Nhan cho đến nay.
Nhan Phùng Khanh nhìn số tiền này, sau đó lại cẩn thận quan sát ông ấy một lần nữa, cậu thanh niên trẻ tuổi trước kia bị chó dữ cắn gây thương thích lộ ra vẻ yếu ớt bây giờ đã lột xác trở nên rất trưởng thành, đầu đinh lông mày rậm, mặt mày vẫn như cũ, mặc áo khoác màu đen và quần dài, mang theo một khí chất rất mâu thuẫn.
Đã có chút phong độ của người trí thức nhàn nhạt, lại có sự ngang bướng lăn lộn trên đường phố.
Ông ấy khụy hai đầu gối xuống, dập đầu về phía Nhan Phùng Khanh, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Ông Nhan, số tiền này vẫn không thể trả nổi ân tình mà ngài đối với tôi, sau này, nếu tôi có thể có được thành quả nhất định sẽ phụng dưỡng ngài.”
Nhan Phùng Khanh có rất nhiều học trò và con cháu, nên không cần ông ấy đến phụng dưỡng.
Đánh giá một lát, giọng nói hiền hậu vang lên: “Cậu còn muốn ở lại nhà họ Nhan nữa không?”
“Vâng.”
“Ta ở tuổi này, khi nhận Âm Lâu cũng đã nói…Con bé là học trò cuối cùng.”
Lời này của Nhan Phùng Khanh không phải là giả, cho dù sau này ông cụ nhìn thấy tài năng của Phó Dung Dữ, có thích đến thế nào cũng không chính thức nhận anh là học trò.
Nói xong một hồi lâu mới từ từ nói tiếp: “Cậu không danh không phận sống ở nhà họ Nhan, người bên ngoài cười nhạo cậu là con chó canh cửa cũng không quan tâm sao?”
Ông chủ Nhan vẫn duy trì tư thế quỳ dưới đất, khẽ lắc đầu.
Bầu không khí trong phòng sách dần dần yên tĩnh, Nhan Phùng Khanh cuối cùng đưa ra ba quy ước với ông ấy, muốn ở lại nhà họ Nhan tiếp tục buôn bán đồ cổ cũng được, nhưng không được phép làm ra những chuyện không có tính người, lừa tiền của người khác.
Nếu không thì dinh thự của nhà họ Nhan này không thể chứa chấp được người miệng đầy dối trá.
Sau khi quy ước ba điều kiện, người vừa mới đi ra khỏi phòng sách, bên kia bình phong đã có tiếng động truyền đến.
Tạ Âm Lâu rón rén đi tới, đầu tiên liếc nhìn tiền đặt trên bàn, nũng nịu nói với Nhan Phùng Khanh có hơi nghiêm khắc: “Thầy, con cảm thấy chú ấy là một người đàn ông có khí phách.”
Nhan Phùng Khanh bưng chén trà ở bên cạnh lên, nhấp một hớp cho nhuận họng: “Hửm?”
“Thầy nhìn xem, chú ấy rõ ràng có thể ăn chực ở nhà họ Nhan, nhưng khi có khả năng kiếm tiền lại trả nợ ngay lập tức, người như thế này làm sao có thể làm ra những chuyện trộm cắp lừa gạt được…”
Tạ Âm Lâu dùng đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đếm số tiền này, mỗi đồng tiền kiếm được đều phải vất vả chạy đến phố đồ cổ để tìm hàng, dùng hết miệng lưỡi để mua được sau đó lại bán ra ngoài để kiếm lời, mặc dù không nhiều nhưng là toàn bộ tài sản của ông ấy.
Cô nói mấy lời khen ngợi ở trước mặt thầy xong, khi đêm đến lại tìm được bọn họ đang ở dưới cây hồng ở sân sau.
….
Ông chủ Nhan muốn mở một cửa hàng nhỏ ở phố đồ cổ, ông ấy đã tích lũy được kinh nghiệm chọn hàng, bây giờ chỉ còn thiếu vốn khởi nghiệp, đầu tiên là Phó Dung Dữ hào phóng cho ông ấy vay một khoản tiền.
Tạ Âm Lâu cũng rất nhiệt tình giúp đỡ, quay về lấy tiền tiêu vặt để dành được ra.
Kể từ đó, ông chủ Nhan chính thức mở cửa tiệm đồ cổ.
Ông ấy ít thời gian ở nhà họ Nhan hơn, cả ngày bắt đầu lăn lộn khắp các phố lớn ngõ nhỏ, thỉnh thoảng Tạ Âm Lâu tan học sẽ đến tìm ông ấy, thích nhất lượn lờ trong cửa hàng, cảm thấy vắng lặng nên chuyển một hai cái bình hoa cổ trong nhà mình tới.
Cô nói dùng nó để giữ thể diện.
“Khách vừa đi vào trong tiệm mà nhìn thấy đồ cổ bày ở trong tủ đều là giả thì làm sao còn làm ăn với chú nữa.”
Tạ Âm Lâu tự có lý lẽ riêng, lại nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, cháu chuyển từ trong phòng sách của ba cháu, ông ấy đi theo mẹ cháu ra ngoài quay phim rồi, sẽ không về nhà trong nửa năm tới.”
Ông chủ Nhan đành phải khóa gấp cửa sổ, sợ món đồ cổ hàng thật này bị ăn cắp, quay người thì thấy Tạ Âm Lâu đã nhàn nhã ngồi trên ghế, đung đưa bàn chân nhỏ giống như bạch ngọc cắn hạt dưa.
“Tiểu Quan Âm.”
“Chú muốn cảm ơn cháu sao?”
Ông ấy còn chưa nói gì đã bị câu hỏi của cô chặn lại.
Tạ Âm Lâu cắn hạt dưa cười nói: “Không cần cảm ơn đâu, ai bảo cháu thích chú chứ.”
Ông chủ Nhan cổ họng có hơi chua chát: “Thích?”
“Đúng thế, giống như là cháu thích thầy, thích anh Dung Dữ….Thích mấy em trai của cháu, cũng thích chú nữa.”
Đôi mắt của Tạ Âm Lâu quá trong sáng khiến cho ông ấy không dám nhìn thẳng.
Qua hồi lâu, ông ấy theo thói quen mím chặt môi, coi như đã nở một nụ cười: “Tôi biết, cô thích rất nhiều người.”
Tạ Âm Lâu lau lau tay vào khăn lau, giọng nói nhẹ nhàng nghe rất êm tai: “Đúng rồi, cháu thấy hàng xóm láng giềng đều gọi chú là ông chủ Nhan, chú mang họ của thầy vậy tại sao không đặt tên cho mình?”
Ông chủ Nhan đi đến bên cạnh bàn, tiện thể rót cho cô một ly nước: “Tôi không có tên.”
“Vậy cháu giúp chú đặt tên nhé?”
Tạ Âm Lâu thấy ông ấy không từ chối, hàng lông mi tinh xảo rũ xuống quan sát tiệm đồ cổ này, suy nghĩ rất nghiêm túc: “Tên là Nhan Cát Thành đi.”
“Nhan Cát Thành…”
“Ừm, cháu hi vọng chú may mắn được như ý, sự nghiệp thành công.”
Đầu ngón tay của Tạ Âm Lâu lấy chút nước viết lên trên bàn mấy chữ xinh xắn, nét mặt tươi cười lọt vào trong mắt của ông ấy.
Nhan Cát Thành.
Ba chữ này thể hiện ông ta không còn là kẻ vô danh lang thang ở đầu đường nữa, mà là ông chủ Nhan mở ra tiệm đồ cổ nổi tiếng này.
Không biết là do cái tên của Tạ Âm Lâu đặt cho tốt, hay là hiệu quả từ hai cái bình hoa cổ.
Từ ngày hôm đó chuyện làm ăn của cửa tiệm càng ngày càng tốt.
Ông ấy vô cùng may mắn, trước khi làm kinh doanh đã thắp hương cúi bái một bức chân dung Quan Âm ở nội đường, cuối cùng tìm được một món đồ cổ quý giá thực sự.
Cũng bởi vậy, danh tiếng của bản thân trong giới đồ cổ tăng vọt.
Khi người ngoài hỏi ông ấy tên là gì, ông ấy vẫn chuyện trò vui vẻ nói: “Tất cả mọi người đều gọi tôi là ông chủ Nhan vô danh.”
Còn cái tên Nhan Cát Thành mà Tạ Âm Lâu đặt cho ông ấy.
Trong những năm qua, ông ấy muốn cất giấu như một món đồ cổ, giấu ở nơi hẻo lánh không muốn cho ai biết.
Không muốn chia sẻ với bất kì kẻ nào.
Đây là Tiểu Quan Âm phổ độ chúng sinh ban cho ông ta.
– —–oOo——