“Lạc Cẩm Tu…em…em…” Giọng điệu cô gái nhỏ tràn ngập sự cầu xin, nghèn nghẹn: “Đừng như thế này nữa…Em thực sự…thực sự hỏng mất…”
Động tác Lạc Cẩm Tu không có vì lời cầu của cô mà dừng lại. Mồ hôi từ trên trán anh lăn xuống cằm, rớt vào nơi tầm lưng trần của người phụ nữ nằm dưới.
Phía dưới của tiểu thiên sứ sao chặt thế chứ!
Nghiến răng nghiến lợi kìm nén không được bắn tinh từ đầu, Lạc Cẩm Tu cũng không nhịn nổi nữa…Bắt đầu sát phạt, tàn nhẫn tra tấn Tịnh Hề…
Chưa đủ…vẫn chưa đủ…
Phải nhanh hơn nữa….
Lạc Cẩm Tu lật người Tịnh Hề lại, điên cuồng hôn hôn liếm liếm khắp người cô. Tịnh Hề đã phun nước nhiều lắm rồi, nay lại bị hành hạ, dã như dã tỏi thế này. Cô lắc lắc đầu, tránh né khỏi cái hôn như mưa của anh. Thét to một tiếng, móng tay cào rách tả tơi da thịt của người đàn ông. Cần cổ xinh đẹp nhướn lên, hai cánh sau lưng tự nhiên xuất hiện, sải rộng to lớn. Lông vũ rung ra rinh theo đợt lên đỉnh cuối cùng.
Vào khoảnh khắc này, chính là sự đau đớn tột cùng…
Cảm giác đê mê do vừa cao triều chưa qua, hai cánh bỗng dưng bị gập mạnh.Tiếng xương cốt gãy rõ rệt vang lên. Tịnh Hề thống khổ thét chói tai. Thân dưới do quá đau đớn mà co bóp chặt chẽ, nuốt lấy thứ đồ chơi khổng lồ kia đang cắm vào…
Đau đớn với khoái cảm xoay chuyển với nhau. Hết bị ném từ địa ngục cho tới thiên đàng. Tịnh Hề đau đến phát ngất luôn…
Ánh mắt màu máu…
Đó là màu sắc đáng sợ lần cuối mà Tịnh Hề nhìn thấy trước khi lâm vào bóng tối…
Lạc Cẩm Tu…anh chính là một con quỷ…
___________________________________
Phun hết tinh hoa của bản thân vào sâu tử cung thiếu nữ, Lạc Cẩm Tu lưu luyến cọ cọ thêm vài cái, mới rút vật nam tính đã mềm nhũn ra…
Đúng là phê thật…
Quả nhiên, xúc cảm làm tình với bé con khi em ấy tỉnh sướng hơn nhiều so với lúc em ngất…
Lạc Cẩm Tu lấy tạm cái chăn che lấy thân dưới, đắp nhẹ cho người yêu cái chăn khác.
Nhìn đến đôi cánh bị gãy, người đàn ông khẽ suy tư nghiền ngẫm..
Đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho bản thân. Lạc Cẩm Tu mang chiếc khăn mặt mềm mềm ra, lau hết mồ hôi cho Tịnh Hề. Sau đó, anh bắt đầu chữa trị vết gãy cánh của cô…
Tuy anh đau lòng khi bé con bị ép chịu khổ…
Nhưng không thể phủ nhận, bộ dạng lẳng lơ của cục cưng quá yêu nghiệt…
Bị đau mà còn co chặt vậy…
Lạc Cẩm Tu cẩn trọng, nhẹ nhàng bế Tịnh Hề lên. Xuyên suốt qua phòng này phòng nọ, dãy hành lang dài của mật thất. Anh đẩy nhẹ cửa ra, bên trong căn phòng này cũng được trang trí theo phong cách bong bóng màu hồng. Hơi thở kẹo đường bắn ra pằng pằng.
Có chút bí…
Phòng này không có cái cửa nào hết. Ngoại trừ cửa ra vào…
Tủ quần áo có đầy đủ đồ dành cho nam nhân và nữ nhân…Còn có hai cái bàn chải, hai đôi dép riêng…Nói chung thì mọi đồ gia dụng đều chuẩn bị hết.
Lạc Cẩm Tu đặt nhẹ Tịnh Hề nằm lên giường, cuốn lấy môi lưỡi cô một lúc. Anh phất phất tay một cái, cánh cửa bên ngoài vẽ nên hình mặt quỷ màu đen, nét vẽ màu đỏ y hệt đường máu tươi. Cửa tự đóng cái rầm, căn phòng chìm vào yên lặng vô biên…
“Bé con…” Người đàn ông nỉ nỉ non non, sờ nhẹ đôi cánh mềm mịn: “Anh xin lỗi.”
Là do anh quá ích kỷ. (Lỗi lỗi cái lol!! Lúc phịch con gái ta thì nhà ngươi chả sướng bỏ mẹ ra à? Giờ bẻ cánh thì tỏ vẻ ăn năn éo gì! Tiện nam!!! Chỉ biết sướng cái thân.?????)
_____________________________________
**Góc tác giả: Các cô bình luận chương trước rất nhiều. Ai ai cũng đòi truyền máu gấp.
Mấy cô không biết thôi, khi viết tới mấy cái đoạn đánh nhau gãy giường này, trí tưởng tượng tôi bay xa cực kì. Cười be like một con thiểu năng ?????
Sắp kết thúc rồi. Vị diện sau sẽ là một thế giới mới nha. (Cái nì tôi nói trước rồi nhể**.)