Nghĩ rồi lại nghĩ, tâm trạng Tiền Thông càng thêm cáu kỉnh, chén trà trong tay bị bóp nát, đến khi nước trà nóng tràn trên tay, lão mới chợt bừng tỉnh.
Nhìn mặt bàn hỗn độn, Tiền Thông không kim được bật cười.
Lão cũng đâu còn nhỏ tuổi nữa, tu vi cảnh giới cũng không thấp, hình như đã nhiều năm rồi chưa có chuyện nào khiến lão phiền lòng, kể cả khi chiến đấu với những cường nhân cùng đẳng cấp cũng không bất lực như lần này.
Nhặt mảnh vỡ chén trà lên, rồi lại lau sạch nước tràn, Tiền Thông khẽ thở một hơi, vỗ về tâm trạng cáu kỉnh.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Tiền Thông gắt:
– Có chuyện gì?
– Tiền trưởng lão, tên thanh niên hai tháng trước tới mua bí bảo lại đến rồi.
Tên tiểu nhị lần trước đón tiếp Dương Khai cung kính đáp, nhưng đợi mãi hồi lâu chẳng thấy phản ứng nào, đang hồ nghi thì nghe thấy giọng nói kích động của Tiền Thông trưởng lão:
– Mau mời vào!
Vừa dứt lời, lại nói:
– Không không không, lão phu đích thân đi nghênh tiếp!
Một hồi âm thanh loảng xoảng vang lên, hình như là bàn ghế và ấm trà trên bàn rơi xuống đất.
Gã tiểu nhị mặt tối sầm, không biết tên thanh niên đó rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Tiền Thông trưởng lão đối đãi trịnh trọng đến vậy, đến nỗi cả đồ đạc trong phòng cũng bị va đập lung tung.
Cửa phòng mở ra, Tiền Thông mặt rạng rỡ đi vụt xuống dưới lầu.
Tiểu nhị tò đầu ra nhìn vào trong phòng, phát hiện quả đúng như mình đoán, đồ đạc bên trong chất đống ngổn ngang.
Lầu một, Dương Khai đang chờ đợi, có vẻ mất kiên nhẫn.
Lần trước khi hắn đến, tên tiểu nhị đó còn ân cần chào đón, gần như có thể nói là phục vụ vô cùng chu đáo, lần này hắn cũng miễn cưỡng có thể xem là khách quen, hơn nữa còn mang đến bí bảo để bán theo lời hứa, vậy mà không ngờ y lại bắt hắn đợi rồi biến mất tăm.
Đợi một hồi, lão béo tên Tiền Thông đó mới tức tốc đi tới, cười ha hả sảng khoái:
– Ái chà tiểu tử, lão hủ đợi cả hai tháng, bị ngươi bắt chờ mỏi cổ luôn rồi, nào nào nào, mời vào trong!
Nói rồi lão thân mật kéo tay Dương Khai, dẫn hắn vào gian mật thất giao dịch lần trước.
Trong cửa tiệm, một đám võ giả đang mua bán đều ngớ người, kinh ngạc nhiều theo bóng lưng Dương Khai, mãi hồi lâu mà không thể nói gì.
Trong số họ có nhiều người đều quen biết Tiền Thông, biết lão là một vị trưởng lão quyên cao chức trọng của Ảnh Nguyệt Điện, nhưng một đại nhân vật như vậy lại thân mật với Dương Khai như thế, họ không khỏi ngạc nhiên ra mặt, đợi sau khi hai người đi khỏi, họ mới chụm đầu vào nhau suy đoán thân phận của Dương Khai.
– Người này có lai lịch gì mà khiến Tiền Thông trưởng lão đích thân ra đón, còn nhiệt tình đến vậy, đúng là gặp ma rồi, kể cả gia chủ của mấy gia tộc gần đây cũng chẳng đáng cho Tiền Thông trưởng lão nhiệt tình đến vậy đâu.
– Không biết, trước giờ chưa từng gặp tên này, hơn nữa trông cách ăn mặc của hắn cũng chẳng giống nhân vật gì lớn cả.
– Tu vi cũng không cao, chỉ có Nhập Thánh tam tầng cảnh.
– Quái lạ, lần trước gia chủ Khoa Thụy gia tộc đích thân đến bàn chuyện làm ăn, cũng chẳng thấy Tiền Thông trưởng lão ra mặt.
– Có quỷ mới biết chuyện gì đang diễn ra.
– …
Trong mật thất, Tiền Thông nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho Dương Khai, rồi sai người dâng trà và trái cây, chỉ mấy quả linh khí lấp lánh trong mâm mà cười bảo:
– Những quả này đều là đặc sản của một gia tộc phụ thuộc Ảnh Nguyệt Điện ta, cả U Ám Tinh chỉ có đất đai nơi đó mới hợp cho loài cây này sinh trưởng, cứ mười năm mới chín quả một lần, mỗi lần thu hoạch chưa được tới năm trăm quả. Tuy không thể giúp tăng tu vi nhanh chóng, nhưng ăn rất ngon miệng, còn có thể thanh tâm tinh khí, bổ sung thánh nguyên, thích hợp với người sắp đột phá như ngươi nhất, nếu không chê thì chi bằng nếm thử.
Lão liếc một cái là biết Dương Khai đang ở ranh giữa giữa Nhập Thánh tam tầng cảnh và Thánh Vương Cảnh, thiết nghĩ chẳng bao lâu nữa là tấn thăng lên Thánh Vương Cảnh, lấy loại quả này ra đúng là quá hợp.
Dương Khai hờ hững nhìn lão một cái, cũng không khách khí, càng không có ý đề phòng, hắn cầm một quả lên ăn ngon lành, gật đầu nói:
– Không tệ, nếu Tiền trưởng lão không để tâm, ta muốn mang mấy thứ này về.
Có thể hồi phục thánh nguyên nhanh chóng, vừa hay có thể cho Dương Viêm dùng lúc luyện khí.
Trong mắt Tiền Thông chợt lóe tinh quang, lão cười ha hả:
– Không để tâm không để tâm, nếu tiểu tử thích thì ta sẽ sai người chuẩn bị thêm, nhưng đáng tiếc không còn nhiều nữa.
Lão không để tâm đến việc Dương Khai mặt dày đòi mang linh quả về như vậy là vì lão nhìn ra được một điều khiến lão hưng phấn từ trong hành động này của hắn.
Dương Khai mang linh quả về để làm gì?
Rõ ràng là để biếu cao nhân đứng sau lưng hắn!
Điều này càng giúp lão khẳng định hơn suy đoán của mình, sau lưng tên thanh niên này quả nhiên có một vị luyện khí sư lợi hại.
– Lúc nãy Tiền trưởng lão nói đã đợi ta lâu rồi, là đợi cái này phải không?
Dương Khai vừa nói vừa lấy ra bảy món bí bảo mới ra lò từ trong nhẫn không gian.
Tiền Thông trợn tròn mắt, mỗi lần Dương Khai lấy ra một thứ, hơi thở của lão lại nặng thêm một phần.
Mãi đến khi bảy món đã được lấy ra hết, thần sắc của Tiền Thông đã phấn khởi tới mức dữ tợn.
Lão có thể kết luận, hai tháng trước Dương Khai đến mua khoáng thạch chính là để luyện chế số bí bảo này, chỉ hai tháng ngắn ngủi mà đã luyện ra bảy bí bảo Thánh Vương cấp, có thể thấy cao nhân đứng sau lưng hắn quả nhiên danh bất hư truyền!
Kể cả Cách Lâm đại sư cũng khó có thể luyện ra được nhiều bí bảo tốt thế này trong thời gian ngắn như vậy.
Hít một hơi thật sâu, biểu cảm trên mặt Tiền Thông bình thường trở lại, mỉm cười nói:
– Đợi số bí bảo này chỉ là một phần, thật ra lão hủ đợi ngươi đấy, ừm, không biết tiểu tử xưng hô thế nào?
– Dương Khai.
– Lão hủ Tiền Thông, hẳn là ngươi biết, nếu không chấp nhặt, lão hủ gọi ngươi một tiếng hiền điệt được không?
Dương Khai thản nhiên gật đầu, thân phận và tuổi tác của Tiền Thông rành rành ra đó, một tiếng hiền điệt cũng chẳng bôi nhọ lão gì.
Tiền Thông cười chân thành:
– Dương hiền điệt tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ đường đường, trẻ như vậy mà đã sắp lên đến Thánh Vương Cảnh rồi, thật đúng là hậu sinh khả úy…
Lão vừa nói, vừa lặng thinh quan sát phản ứng của Dương Khai.