Dù đánh giá từ phương diện nào, bọn họ cũng có thể nắm chắc phần thắng.
Bọn họ đến đây như góp vui, đương nhiên là không vui rồi.
“Haiz, chế tạo Đinh Dung vẫn rất mạnh.”
“Nhưng mà chế tạo Đinh Hạch đúng là rác rưởi, thật sự rất khó tin, sao chế tạo Đinh Dung lại cho phép một công ty chi nhánh rác rưởi như thế được tồn tại?”
“Đúng rồi đó, nếu như là tôi, tôi đã đóng cửa cái công ty rác rưởi như thế này rồi.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, không ai coi trọng Đinh Phong Thành, thậm chí còn cảm thấy anh ta đến tham gia đấu thầu chính là để gây sự, vô cùng chán ghét.
Đinh Phong Thành thừa nhận mình chịu phải áp lực rất lớn.
Nếu như trước kia, chắc chắn lúc này anh ta sẽ đứng lên cãi tay đôi với người khác, thậm chí còn ra tay đánh người.
Nhưng mà bây giờ thì khác.
Anh ta không còn là một chàng trai không hiểu chuyện, mà là một người đàn ông gánh vác trọng trách.
Phải học được cách xử lý vấn đề như một người đàn ông thực thụ.
Kiên nhẫn chờ đợi.
Ba mươi phút nói dài cũng không dài, thời gian chớp mắt liền trôi qua.
Lúc Chương Đồng Văn xuất hiện một lần nữa, tất cả mọi người lập tức im miệng chờ đợi kết quả cuối cùng của buổi đấu thầu.
Hắng giọng một tiếng, Chương Đồng Văn lấy một tờ đơn nói với tất cả mọi người: “Sau khi chúng tôi nghiên cứu thảo luận nội bộ với nhau, hiện tại đã có kết quả sơ bộ.”
Sau đó, ánh mắt ông ta liền nhìn thẳng vào Đinh Hoàng Liễu.
“Cô Đinh.”
“Vâng.”