Nhạc Thiên Ba ừ một tiếng, nhưng quay đầu lại cố ý vô tình nói:
– Sau này bên phía Lưu Vân Sa hải có tin tức gì nhớ truyền một phần đến bên này.
– Ty chức hiểu.
Miêu Nghị đáp ứng.
Nhạc Thiên Ba xoay người vuốt cằm nói với Trường Hoan:
– Trường Hoan, ngươi tìm một nơi yên lặng nói chuyện với Miêu chấp sự một chút, thành lập một phương thức liên lạc có thể giữ bí mật.
– Vâng!
Trường Hoan đáp ứng, tiến lên hai bước đưa tay nói với Miêu Nghị:
– Miêu Chấp sự, mời đi theo ta.
– Đại cô cô chờ một lát!
Miêu Nghị lại chắp tay thỉnh cầu Nhạc Thiên Ba:
– Quân Sử, sau này ty chức nói không chừng sẽ thường xuyên lặng lẽ chạy đến Lưu Vân Sa hải, hai bên đường xá xa xôi, ty chức sợ thời điểm khẩn cấp sẽ làm trễ nãi thời điểm giao nộp thu hoạch đến Kim điện, Quân Sử có thể cho phép ty chức thỉnh thoảng vắng mặt được không?
Hắn nói như vậy là để chuẩn bị sẵn sàng, Vu hành giả đã nói sau thời điểm giao nộp thu hoạch sẽ đến tìm hắn, có tới hay không không biết, nhưng cứ dự phòng trước đường rút lui luôn không tệ.
Cái tên này lá gan không nhỏ, ở Lưu Vân Sa hải có người cừu oán ngươi còn dám thường xuyên lặng lẽ chạy đến? Nhạc Thiên Ba nói thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không hiểu:
– Nếu trên địa bàn của ngươi thật sự có công sự không vắng mặt được, có thể báo cho Trường Hoan một tiếng, bổn tọa cũng không phải người bất thông tình lý như vậy.
Dù sao Miêu Nghị đến Kim điện cũng chỉ có ý lộ mặt một chút, có tới hay không thật sự không quan trọng, hắn cũng không có gì không thể đáp ứng.
– Ty chức hiểu, ty chức cáo lui!
Miêu Nghị chắp tay cáo từ, xoay người cùng Trường Hoan rời đi.
Đợi sau khi hai người ra ngoài, Nhạc Thiên Ba buồn cười nói với Trường Nhạc:
– Không trách được người này ban đầu bị phái đến Lưu Vân Sa hải thi hành nhiệm vụ, thì ra hắn am hiểu nhất là làm chuyện này, Đào Ngọc Linh thật là có mắt.
Trường Nhạc che miệng cười khẽ…
Đêm đó, Miêu Nghị đi một chuyến đến Xuân Hoa lâu ló mặt, thấy Trình Ưng Phi lượn vòng chào hỏi các điện chủ, nhìn rất buồn cười, nhưng lại giả vờ không nhận ra, làm không ít người trong lòng khinh bỉ không dứt, nhưng mọi người ngoài mặt vẫn nịnh nọt hắn, ai kêu hắn có địa vị cao nhất trong các chư vị điện chủ.
Ngày tiếp theo, Miêu Nghị cứ theo lẽ thường ở trong ban trình diện của Kim điện, sau khi nghị sự xong, Nhạc Thiên Ba dẫn một đám cung chủ đến Thiên Ngoại Thiên giao nộp thu hoạch.
Sau khi tản mát, Miêu Nghị đến phủ đô đốc hẹn một đám đồng liêu buổi tối đi uống hoa tửu, tất cả chi tiêu hắn sẽ trả, ai kêu đám đồng liêu này đã giúp hắn chiếu cố, dĩ nhiên không thể bạc đãi.
Sau khi liên tục xử lý một số chuyện, lại ngược về Trấn Nhâm điện, đợi chờ và hi vọng Vu hành giả xuất hiện, hi vọng lão nhân kia không bị cương thi trên thuyền giết chết.
Nửa tháng sau, khi Miêu Nghị đang ở trong tĩnh thất tu luyện, Tuyết Nhi đột nhiên tới báo:
– Đại nhân, ngoài cửa núi có người muốn gặp ngài.
– Người nào?
– Hắn không nói, chỉ nói ngài xem cái này sẽ minh bạch.
Tuyết Nhi đưa một cây thiền trượng tới.
Miêu Nghị đón tới trong tay vừa nhìn, trên thiền trượng chính là chữ ‘Vu’ làm hắn nhảy dựng lên.
Thiền trượng trong tay Vu hành giả, lần trước khi ở Lưu Vân Sa hải Vu hành giả từng biểu diễn cho hắn xem qua, cộng thêm nó lại xuất hiện sau khi giao nộp thu hoạch, trừ phi là Vu hành giả còn có thể là ai.
Từ ý nào đó mà nói, Miêu Nghị hoàn toàn không hi vọng Vu hành giả có thể thực hiện hứa hẹn, hắn chỉ có một chút lòng tin được thành lập trên quan niệm Vu hành giả không kết thù kết thù với bất cứ người nào trong giới tu hành, dựa theo logic này suy nghĩ Vu hành giả có lẽ sẽ không lừa gạt mình mới đúng.
Còn nữa chính là lời tiên đoán ‘ngồi chung một cái thuyền’ của Vu hành giả.