– Hai mươi bốn viên minh châu, có thể luyện thành hai mươi bốn Chư Thiên, đợi ta tu thành Thiên Thần, liền đem nhiều Thiên Thần độ hóa, quy theo ta, chủ trì hai mươi bốn Chư Thiên cho ta, để cho thực lực của ta thậm chí có thể cùng Chân Thần cho tới Thần Chủ tranh phong!
Hắn thoả thuê mãn nguyện, rời đi tế đàn, đi sưu tầm những tế đàn khác, rất xa liếc thấy Giang Nam khoanh chân ngồi ở trong một tòa thành trì, Thần Ma Động Thiên mở ra, rộng lớn mấy ngàn dặm.
– Giang giáo chủ tuổi còn trẻ, liền có thể có thực lực cường đại như thế. Quả nhiên không phải là hư danh nói chơi!
Chân Pháp Phật Đà từ xa nhìn lại không khỏi động dung. Chỉ thấy Thần Ma Động Thiên của Giang Nam có tất cả lưỡng trọng thiên. Vô số đạo văn biến thành Thần Ma hư ảnh bảo vệ xung quanh lưỡng trọng Động Thiên này, mà ở trong Động Thiên, trời trăng luân chuyển, Tinh Hà lấp lánh, Tinh Quang phun ra.
Lại có chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh di động ở trong Động Thiên, để cho Động Thiên của hắn tựa như một tiểu thế giới chân thật, sáng lạng sinh huy.
Vô số linh thạch Linh Dịch vùi vào trong Động Thiên, liên tục không ngừng hóa thành đạo tắc, đạo tắc đan vào, ở phía sau hắn, dung nhập vào trọng trọng Đạo Đài, Thần Phủ, Thiên Cung, để cho Đạo Đài, Thần Phủ, Thiên Cung trở nên càng thêm tráng quan rộng rãi!
Chân Pháp Phật Đà thấy một màn như vậy, than thở không dứt, cười nói:
– Đáng tiếc, cảnh giới của hắn vẫn còn quá thấp một chút, phá không ra Thần Cấm trên tế đàn Đế lăng, chỉ có thể xâm nhập bảo sơn tay không mà về.
Thương Đạo Tôn Giả cười nói:
– Vị Giang giáo chủ này thật là được, Đạo Đài của hắn, so sánh với ta còn muốn rộng lớn mấy chục lần, Thần Phủ cũng rộng rãi bao la hùng vĩ, Thiên Cung lại càng kinh người, hơn nữa nhìn hắn hôm nay tích lũy, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào Thiên Cung đệ tam trọng, Trường Sinh Thiên Cung!
– Cho dù hắn có thể đột phá đến Thiên Cung bát trọng, ở trong Đế lăng cũng là không có đất dụng võ.
Chân Pháp Phật Đà lắc đầu nói:
– Hắn không có tích lũy cảnh giới Thần Ma, muốn phá vỡ Thần Cấm, ngàn khó khăn muôn vàn khó khăn. Chúng ta đi, đi tìm những bảo vật khác!
Lại qua hơn mười ngày thời gian, Chân Pháp Phật Đà lại luyện hóa một tòa Thần Cấm trên tế đàn, lấy được một kiện pháp bảo khác, là một chiếc thuyền hoa cực kỳ tinh sảo, là Chân Thần chi bảo, trong lòng vui mừng vô hạn.
– Ta tích lũy pháp bảo đã dùng hết, không cách nào bày Thần Cấm đại trận tới phá Thần Cấm trên tế đàn, bất quá lần này thu hoạch hai đại bảo vật, đã là tài phú kinh thiên động địa!
Chân Pháp Phật Đà trở lại chỗ Giang Nam tu luyện, từ xa nhìn lại, chỉ thấy trong Hậu Thổ Thiên Cung của Giang Nam, vô số đạo văn biến thành hàng vạn hàng nghìn Ma Thần xích bạc quát lên, đạo âm cuồn cuộn, cầm trong tay đại chùy ở trong Thiên Cung ra sức trui luyện, khí thế ngất trời.
Lại có lục đại hóa thân của Giang Nam, thúc dục thần hỏa thần thủy, không ngừng rèn luyện, phảng phất đang chế tạo thứ gì.
Ma Thần hô quát, gõ thanh cạch cạch cạch không dứt, trừ lần đó ra, còn có nhiều Ma Thần tạo thành một tòa đại trận mênh mông, lôi cuốn nhiều Thiên Đạo chí bảo hư ảnh, hướng pháp bảo đang rèn kia đánh sâu vào, rõ ràng là một tòa Vạn Linh Luyện Bảo đại trận!
– Hắn rốt cuộc luyện chế pháp bảo gì?
Thao Hộc Tôn Giả động dung, giơ đầu hướng Hậu Thổ Thiên Cung của Giang Nam trông đi, chẳng qua là trong Thiên Cung của Giang Nam các loại Thần Quang phun ra, hắn cũng không cách nào thấy rõ Giang Nam rốt cuộc là trui luyện cái pháp bảo gì.
Chân Pháp Phật Đà mi tâm Thiên Nhãn mở ra, hướng tấm Thiên Cung kia quét tới, nghi ngờ nói:
– Hắn phảng phất là đem nhiều Thần Ma chi bảo hòa tan đúc lại, luyện chế một trận đồ. Cừ thật, một hơi đem mấy trăm Thần Ma chi bảo hòa tan đúc lại, thằng này cướp đoạt bảo bối, so với ta không thể ít a! Chẳng lẽ nói, hắn luyện chế một quyển Thần Cấm trận đồ? Chẳng lẽ hắn cho là hắn có thể luyện chế ra trận đồ áp chế Thần Cấm, thật là chê cười… Di? Còn có một tấm bia đá bị hắn lấy đi ra ngoài, hắn thật giống như tính toán đem văn tự trên tấm bia đá, luyện vào trong trận đồ…