Đám thủ vệ đều trầm ngâm, đến bây giờ bọn họ cũng nói không rõ ràng.
– Các ngươi đều là phế vật sao?
Cửu Diễm Thiên Vương giận tím mặt, xảy ra bạo động như vậy, nhưng những người này cư nhiên còn không biết là chuyện gì xảy ra!
– Vương, Vương gia, thuộc hạ đoán được một khả năng.
Một thủ vệ chạy tới, chính là Giám Ngục Trưởng.
– Nói!
– Vâng!
Giám Ngục Trưởng vội vàng bẩm báo.
Cửu Diễm Thiên Vương tiện tay nắm lên một tù phạm, đập chết đối phương, đọc lấy linh hồn. Bởi vì sự tình mới xảy ra, hắn chỉ cần tìm đến cuối cùng, rất nhanh thì phát hiện tràng cảnh Lăng Hàn cứu người.
Hắn ném tù phạm vào huyết hồ, tiếp đó lại cầm lên một gã khác sưu hồn, một cái hai cái ba cái, ký ức đều giống nhau.
– Đây là người nào?
Cửu Diễm Thiên Vương kinh ngạc, từ trí nhớ của những người này có thể biết, người cướp tù bất quá là Sơn Hà Cảnh trung cực vị, vậy sao có thể giải trừ cấm chế trên người những người khác?
Hơn nữa, ở chỗ mấu chốt nhất xuất hiện ký ức thiếu sót, chờ lúc ký ức tái hiện, tu vi lại đột nhiên khôi phục.
Cổ quái, phi thường cổ quái!
– Đột nhiên tiêu thất? Chẳng lẽ là Không Gian Thần khí!
Hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, người khác không có khả năng thoáng cái nghĩ đến cái này, nhưng cường giả Tinh Thần cảnh kiến thức uyên bác, tự nhiên không phải là thường nhân có thể so sánh.
– Không hợp!
Cửu Diễm Thiên Vương lập tức lắc đầu.
– Coi như là Không Gian Thần khí, cũng không có khả năng hoàn toàn tiêu thất, Không Gian Thần khí cũng có hình! Di, này là bí thuật như thế nào?
– Người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Hắn lẩm bẩm nói rằng:
– Cửu Sát Kiếm quan hệ trọng đại, ngàn vạn lần không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm, hơn nữa, đã đến lúc mấu chốt nhất, ngày thu hoạch gần trong gang tấc, vạn lần không thể bị người phá hư!
– Chẳng lẽ là tiết lộ phong thanh, đưa tới những cường giả khác chú ý?
– Nhưng lấy thực lực triều ta, trừ Loạn Tinh Hoàng Triều và Bích Lạc Hoàng Triều, còn có ai đủ tư cách dám mơ ước đồ của chúng ta?
– Nếu như là Loạn Tinh Hoàng Triều mà nói, hiện tại đã phái đại quân tới, quyết không có khả năng chỉ động một Sơn Hà Cảnh nho nhỏ!
– Cổ quái! Không nghĩ ra!
– Bất quá, Huyết Tế cũng sắp kết thúc, ngày mai hoàng huynh sẽ đi qua, thu Cửu Sát Kiếm, chỉ cần gánh qua ngày này, vậy có Cửu Sát Kiếm trong tay, chúng ta lại cần sợ ai?
Hắn suy tư, nhìn chúng nhân một vòng nói:
– Tiếp tục Huyết Tế, không được có bất kỳ sai lầm!
– Vâng, Vương gia!
Cửu Diễm Thiên Vương tự thân tọa trấn, Huyết Tế tiếp tục, bây giờ còn có ai có thể chạy thoát.
– Dựa vào!
Lăng Hàn cũng không nói gì, nếu như ở đây chỉ có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, vậy hắn còn có thể nghĩ biện pháp đào tẩu, nhưng một vị Tinh Thần cảnh, thậm chí là đại cực vị tọa trấn, hơn nữa có lòng nghi ngờ, nếu hắn tùy tiện ly khai Hắc Tháp mà nói, nhất định sẽ bị trấn áp.
Tuyệt đối không nên hoài nghi thực lực của một vị cường giả Tinh Thần cảnh.
– Thử nhìn một chút.
Lăng Hàn ném ra thi thể của một thủ vệ.
Xoát, Cửu Diễm Thiên Vương lập tức xuất hiện, ánh mắt nhìn chăm chú cỗ thi thể kia, hình như phía trên có hoa vậy.
Quả nhiên, thần thức của người này bao phủ toàn bộ tế đàn, chỉ cần có một chút xíu không thích hợp sẽ khiến hắn phản ứng.
– Ha hả, tiểu tử kia, ngươi còn muốn tránh tới khi nào?
Cửu Diễm Thiên Vương cười nói.
– Bản Vương không biết ngươi dùng bí pháp gì che giấu tung tích, nhưng ngươi bất quá là Sơn Hà Cảnh, há có thể dấu đầu lộ đuôi ở trước mặt Bản Vương?
—————