Đáng tiếc chiếc gương này là vật tiêu hao. Bình thường dùng một lần sẽ bị vỡ vụn.
Cho dù như vậy, đồ vật như thế từ trước đến nay đều là có tiền mà không mua được.
“Gương thần gương thần, hãy nói cho ta biết, cô gái này có lai lịch như thế nào, cô ấy có sự ràng buộc nào với ta không!”
Laura niệm xong, liền cùng Yilia nhìn về phía chiếc gương.
Chỉ thấy trong chiếc gương rất nhanh đã xuất hiên một người.
Cố Thanh Sơn.
Hai người nhìn hình dạng của Cố Thanh Sơn, ngây người trong phút chốc.
Không ngờ đối phương và nữ vương Laura lại có sự ràng buộc!
Hơn nữa còn là Cố Thanh Sơn!
Ai mà ngờ được cô gái này lại có liên quan đến Cố Thanh Sơn chứ!
“A a a a a a! Cô ấy quen biết với Cố Thanh Sơn! Yilia, mau đưa cô ấy tới đây!” Laura hét ầm lên.
Yilia suy tư nói: “Chỉ sợ những đại nhân vật ở phía sau đấu trường sẽ không dễ dàng buông tha cho ấy.”
Laura giậm chân, nhảy lên, bay về phía đấu trường trước.
Trong gió truyền đến giọng nói của cô bé: “Bọn họ không đồng ý, ta sẽ mua lại cả bọn họ cùng với đấu trường.”
Kỳ thật ngoại trừ bảy tòa Thần điện, còn có một thứ có thể khiến cho toàn bộ chúng sinh của khu Tranh Bá trở nên ngoan đạo cầu nguyện.
Tiền của!
Laura thân là chủ giáo của thần điện Tri Thức, lại có tiền của vô tận, do đó xử lý công việc rất suôn sẻ.
Đây là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ xinh đẹp, là sát ý mạnh mẽ trên người cô.
Bởi vì ở đây đều là con gái, cho nên cô không che mặt.
Cô chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng trên người đã có một loại khí chất quả cảm khác thường.
Dường như cô không hề quan tâm đến tính mạng của mình, có thể sẵn sàng liều chết bất cứ lúc nào.
Khí chất như vậy, nhân vật như vậy, ngay cả Yilia cũng cảm thấy tâm thần dao động.
“Chị ơi, chị tên là gì vậy?” Laura hỏi.
Cô gái xinh đẹp và cao gầy quan sát Laura, khó hiểu hỏi: “Nghe nói em đã bỏ ra rất nhiều tiền để ngăn cản tôi tiếp tục chiến đấu?”
“Bệ hạ là vì muốn tốt cho cô, bởi vì đây là trận thi đấu có tính chất cá cược, cô đã thắng rất nhiều trận, nhất định bọn họ sẽ tìm một tên chắc chắn có thể thắng cô, tiến hành một ván cá cược để thu hoặt.” Yilia giải thích.
Cô gái kia bắt quyết, dẫn nước tẩy rửa vết máu trên chiếc chiến giáp đã bị sứt mẻ, chậm rãi nói: “Tôi đợi khoảnh khắc này đã lâu rồi, muốn thử xem có thể đột phá trong hoàn cảnh nhất định phải chết hay không.”
“Kết quả là vất vả lắm mới sắp sửa đạt được, thì lại bị các người phá hoại.”
Cả Yilia lẫn các chiến sĩ Kinh Cức ở phía sau cô đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người khát khao đột phá trong trận chiến sinh tử quả thật có tồn tại, nhưng bình thường đều là đàn ông, là tên cuồng chiến đấu.
Có rất ít phụ nữ có thể làm được chuyện này.
Laura thì lại chú ý đến sự đau khổ và kiên quyết trong đôi mắt xinh đẹp của đối phương.
Cô bé suy nghĩ một lúc, nhờ vào một loại trực giác nào đó mà đã hiểu ra tất cả.
Thở dài một hơi, Laura rời khỏi ghế, đi đến phía đối phương.
“Bệ hạ!” Yilia lo lắng tiến lên một bước.
Laura xua xua tay với cô, một mình đi tới trước mặt cô gái.
“Chị, em hiểu chị.”
Laura nắm lấy tay của đối phương, đồng thời không cho đối phương rút tay đi.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của đối phương, dịu dàng nói: “Cố Thanh Sơn là anh của em, anh ấy đã từng cứu mạng em.”
Quả nhiên, đối phương không còn cố rút tay ra nữa, ngược lại còn đưa tay kia lên xoa đầu của Laura.
“Anh ấy đã chết rồi, còn chị vẫn sẽ tiếp tục, một ngày nào đó khi chị đã đủ lớn mạnh, nhất định chị sẽ báo thù cho anh ấy.” Cô gái tuyệt sắc nói.
Laura cười.
Hôm nay thật là vui.
“Chị, em là Laura, chị tên là gì?”
“Ta là Ninh Nguyệt Thiền.”
“Sau này chị đừng đến đấu trường đấu nữa, em có rất nhiều rất nhiều rất nhiều bảo bối có thể giúp chị nâng cao sức mạnh, xin chị đừng khách khí với em, ngoài ra em đã tìm được cách rồi.”
Lời nói đến đây, đột nhiên đứt đoạn.
Laura cảm ứng được một chuyện gì đó, không thể không tạm thời dừng chủ đề câu chuyện, hai tay hợp lại, thấp giọng niệm: “Cổ thụ vĩ đại, ta ở nơi này lắng nghe ý chí của ngươi.”
Niệm xong câu thần chú, hai tay đang hợp lại liền mở ra.
Một chiếc lá màu xanh biếc bất ngờ xuất hiện trong tay của Laura.
Laura cầm chiếc lá, lẳng lặng cảm nhận thông tín chứa ở trong đó.
Đột nhiên.
“A a a a a a a!”
“Anh ngầu quá!”
Laura bộc phát ra một hồi tiếng thét chói tai và cao vang, cả người kích động không biết nên làm gì.
Cô bé dứt khoát xông lên ôm chặt lấy Ninh Nguyệt Thiền.
Mấy vạn năm trước.
Điện Thần vương.
Còn một phút nữa thì Song thể của Đất sẽ kết thúc.
– —-