Đinh Phong Thành mỉm cười: “Mỗi một câu mà tôi nói đều là thật, thủ tục liên quan nằm hết ở chỗ tôi đây này.”
“Có thật không, mang đến đây tôi xem.”
“Được.”
Lập tức, có người đi lấy bản thỏa thuận chung của Đinh Phong Thành đưa cho Chương Đồng Văn quan sát.
Dưới sự quan sát cẩn thận của đám người cục công trình thành phố, xác định đây là một bản thỏa thuận đáng để tin cậy.
“Anh Đinh, anh có thể tiếp tục thuyết trình kế hoạch đấu thầu của anh.” Chương Đồng Văn nói.
Không hề nghi ngờ, câu nói đó chẳng khác nào đã tuyên bố bản thỏa thuận của Đinh Phong Thành là thật, không phải là giả. Lúc đó, tất cả mọi người đều chấn động.
Đinh Hoàng Liễu thì đứng ngồi không yên.
Ai có thể ngờ rằng một công ty chỉ chưa đến mười người lại có thể hợp tác với hai công ty hàng đầu, hơn nữa còn là người đề xuất chủ yếu, đừng nói là người khác không ngờ tới, thật ra ngay cả Đinh Phong Thành cũng rất bất ngờ.
Đúng là Giang Nghĩa đã nói sẽ tìm hai công ty bắt tay với anh ta.
Nhưng khi Đinh Phong Thành biết đó là khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng và công nghiệp Hoa Thiên, anh nghi ngờ có phải là mình đã nghe lầm rồi không, phải phí một khoảng thời gian rất dài mới có thể tiêu hóa một tin tức động trời như thế.
Cũng chính là hai công ty đứng đầu đã mang đến cho anh ta lòng tin, anh ta mới dám đến đây.
“Sau đây, tôi xin thuyết trình bản kế hoạch của chế tạo Đinh Hạch chúng tôi.”
“Thứ nhất, quan điểm của tôi khác với tất cả mọi người, chế tạo Đinh Hạch chúng tôi cảm thấy không nên xây dựng một trung tâm mỹ thực khi cạnh đó đã có một trung tâm mỹ thực như vậy, quá lãng phí tài nguyên.”
“Tôi đề nghị nên xây dựng một trung tâm hàng hóa sang trọng.”
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.