Trải qua mấy ngày này cảm ngộ, hắn đã thuận buồm xuôi gió lấy Quỷ Điêu Thần Đao thi triển ra Long Vu Tập Vũ đao pháp. Mặc dù nói không hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng lý giải càng ngày càng khắc sâu.
Càng lý giải, hắn càng bị thâm ảo trong đó rung động. Ở trong mắt Hiên Tử Văn là thần kỹ, ở trong mắt bản thân Hoắc Vũ Hạo lại làm sao không phải chứ?
Long Vu Tập Vũ đao pháp, đã hoàn toàn không phải nhân loại có thể sáng tạo ra.
Hoắc Vũ Hạo có thể học thành loại đao pháp này, cố nhiên là bởi vì Tình Tự Thần đem các loại quyết khiếu của đao pháp trực tiếp lạc ấn sâu trong linh hồn hắn, đồng thời đem lý giải của bản thân cũng hoàn toàn truyền thụ cho hắn. Nhưng cũng cùng thiên phú của bản thân Hoắc Vũ Hạo tương quan trực tiếp.
Hắn dùng đao khắc cũng đã có thời gian mười năm, có cơ sở cực tốt, đồng thời, hắn còn luyện tập Đường Môn ám khí, độ linh hoạt ngón tay viễn siêu thường nhân, lại thêm tinh thần lực hơn người một bậc. Chính là bởi vì có những nhân tố tổng hợp này, hắn mới có thể trong thời gian ngắn ngủi đem đao pháp thần kỳ như vậy lĩnh ngộ một chút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hiên Tử Văn ngay từ đầu chấn kinh, đã dần dần biến thành hoa mắt thần mê, cả người đã hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Dù cho không thể hoàn toàn thấy rõ Long Vu Tập Vũ đao pháp của Hoắc Vũ Hạo, Hiên Tử Văn từ đó cũng thu hoạch không ít. Thông qua Long Vu Tập Vũ đao pháp tiến hành điêu khắc pháp trận hạch tâm, Con đường của Hoắc Vũ Hạo cùng hồn đạo sư truyền thống cách nhau một trời một vực, trong đó có rất nhiều đặc tính đều có thể để Hiên Tử Văn tương hỗ nghiệm chứng.
Cơ hội tốt như vậy Hiên Tử Văn như thế nào bỏ qua chứ?
Nửa canh giờ, một canh giờ!
Không thể không nói, trình độ phức tạp của pháp trận hạch tâm này quả thật là viễn siêu hai cái trước, ròng rã thời gian một canh giờ trôi qua, Hoắc Vũ Hạo cuối cùng đem tay phải nâng lên cao, đầu ngón tay hóa thành ba đạo đao mang, ngang nhiên rơi trên pháp trận hạch tâm, lại như là linh xà chui vào, cắt, mới hoàn thành một kích cuối cùng.
Đao thu, lam mang biến mất không thấy gì nữa.
Hoắc Vũ Hạo tay trái vươn ra, chỉ điểm một chút lên mặt ngoài pháp trận hạch tâm.
Hiên Tử Văn thậm chí cũng không kịp ngăn cản, hắn đều đã đem hồn lực thâu nhập đi vào.
Phải biết, hồn đạo sư thông thường chế tạo xong pháp trận hạch tâm về sau, đầu tiên muốn làm là kiểm tra, kiểm tra không có vấn đề về sau, mới có thể dùng hồn lực tiến hành khảo thí.
Mà Hoắc Vũ Hạo, lại tựa hồ tận lực xem nhẹ quá trình kia.
“Ông ——” âm thanh vù vù vang lên. Cả pháp trận hạch tâm đều sáng lên, hào quang màu vỏ quýt trước nội uẩn, ngay sau đó từ trong tất cả khe hở phóng ra ngoài. Dao động hồn lực nồng đậm phóng ra, từng quang đoàn màu vỏ quýt khuếch tán ra ngoài, cả pháp trận hạch tâm giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật phóng thích ra hào quang óng ánh, trong suốt như pha lê.
“Xong rồi!” Hiên Tử Văn quát to một tiếng, thanh âm bởi vì kích động mà mang theo vài phần run rẩy.
Hoắc Vũ Hạo cũng thở dài một hơi. Đặt mông ngồi trên cái ghế phía sau, há miệng thở hổn hển. Đây là hắn lần đầu tiên chế tạo pháp trận hạch tâm phức tạp như vậy, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, nếu như không có Long Vu Tập Vũ đao pháp mà nói, ít nhất phải mấy năm thời gian, hắn mới có khả năng độc lập chế tạo ra loại pháp trận hạch tâm cấp bậc này.
Trong lòng đối với Tình Tự Thần không khỏi âm thầm cảm kích. Đao pháp này dùng để chế tạo hồn đạo khí, quả thực là quá phù hợp. Trong đầu hắn, cũng không tự chủ hiện ra từng màn Dung Niệm Băng điêu khắc Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn, khóe miệng không khỏi phác hoạ ra vẻ mỉm cười.
Bất quá, ngay sau đó đầu óc của hắn liền trở nên trống rỗng, dùng não quá độ về sau, tác dụng phụ thứ nhất chính là lục cảm trở nên chậm chạp.
Hiên Tử Văn yêu thích không buông tay nhìn lấy pháp trận hạch tâm trước mặt. Kiểm tra liên tục về sau, mới xác định pháp trận hạch tâm thật hoàn thành chế tạo.
Khi ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, đã không có phần khiển trách cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của lão sư nhìn đồ đệ, chỉ có nóng rực.
“Vũ Hạo a!” Hiên Tử Văn nhẹ giọng gọi.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo bởi vì quá rã rời mà dẫn đến lục cảm chậm chạp, nhưng nghe Hiên Tử Văn thanh âm ôn nhu như nước, vẫn không khỏi rùng mình một cái, “Hiên lão sư, người thế nào a, người cũng đừng gọi con như vậy, con nổi da gà.”
Hiên Tử Văn đầy mặt tươi cười tiến đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, sau đó đột nhiên hai tay bắt lấy bờ vai của hắn, dùng sức lắc lư hắn, “Nói, mau nói, đao pháp thần kỳ của con là từ đâu mà ra. Mau nói, bằng không thì lão tử bóp chết con!”
Hoắc Vũ Hạo bị hắn lắc đến choáng đầu hoa mắt, “Bình tĩnh, Hiên lão sư ngươi bình tĩnh chút.”
Hiên Tử Văn lúc này thế nào bình tĩnh a! Hoắc Vũ Hạo dùng hành động, lại lần nữa sáng tạo kỳ tích, một hồn đạo sư cấp tám mới vừa vặn tiến vào cảnh giới bát hoàn không lâu, lấy thời gian ngắn như thế chế tạo ra pháp trận hạch tâm cấp chín, trong lịch sử hồn đạo sư đều là một hạng kỳ tích a! Hắn lại có thể nào bình tĩnh a!
Cuối cùng, vẫn Hoắc Vũ Hạo bằng vào một cái Thuấn Di, thoát ly ma trảo của Hiên Tử Văn. Sau đó đem Quỷ Điêu Thần Đao của bản thân lấy ra, đưa cho Hiên Tử Văn.
Quỷ Điêu Thần Đao tới tay, Hiên Tử Văn cảm nhận được một loại khí tức lạnh lẽo, sắc bén không gì không phá khiến hắn căn bản không dám đi nhìn đao phong kia.
Thời điểm muốn thử nghiệm sử dụng, Quỷ Điêu Thần Đao đã hóa thành một đạo lam quang, một lần nữa bay trở về thụ nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo, biến mất không thấy gì nữa.
“Hiên lão sư, người cũng đừng nghĩ sử dụng. Quỷ Điêu Thần Đao đã cùng con hoàn toàn hòa thành một thể, trở thành một bộ phận thân thể, nó sẽ không cho phép người khác sử dụng nó.” Hoắc Vũ Hạo ẩn ước cảm giác được, trong bản thân Quỷ Điêu Thần Đao dường như có một loại khí tức đặc thù, giống như vật sống, liền vừa rồi Hiên Tử Văn chạm lấy nó, nó liền sinh ra bài xích mãnh liệt.
Hiên Tử Văn nói: “Đao pháp kia thì sao? Đao pháp là chuyện gì? Vũ Hạo, con nói, lão sư mấy năm nay đối với con như thế nào?”