– Chu thúc thúc lần này đến đây đâu phải vì ngọn núi này, có phải thúc có nhiệm vụ nào khác không?
Võ giả họ Chu đó cười đáp:
– Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, tiểu thư đừng để ý.
Rồi lại liếc nhìn Dương Khai một cái, lão mới gác hai tay sau lưng, thản nhiên đi vào trong sơn động.
– Chuyện gì cũng đòi quản, thật phiền phức, lúc trước cũng chẳng thấy họ đoái hoài gì tới nơi này, trong gia tộc có lãnh địa tới mấy vạn dặm, chỉ vì ta là nữ tử, mới chia cho ngọn núi hoang vu này, giờ thấy món hời thì lại muốn nhúng tay vào, tức chết đi được.
Vũ Y tức tối nói.
Dương Khai im lặng, chuyện trong nhà người khác, hắn thật sự không tiện nêu quan điểm.
Vũ Y cũng không oán giận thêm, mỉm cười bắt đầu nói chuyện cuộc sống gần đây với Dương Khai, hỏi hắn có cần gì không.
Hai người trò chuyện say sưa, Vũ Y lại hướng về hoài bão tương lai của mình, trong đôi mắt tràn ngập sự chờ mong.
Sau thời gian nửa chén trà, lão quản gia họ Chu đột nhiên nổi giận đùng đùng đi ra khỏi sơn động:
– Tiểu nha đầu, không biết cao thấp, hừ, tưởng mình là hay lắm, chỉ là một luyện khí sư thánh cấp nhãi nhép thôi, tưởng Hải Khắc gia tộc bọn ta không bồi dưỡng được chắc? Còn không biết xấu hổ, dõng dạc nói mình là luyện khí sư Hư cấp, đúng là mắc cười!
Lão cáu tiết đi ra, cũng chẳng chào hỏi gì với Vũ Y mà cưỡi Tinh Toa bay đi mất.
Vũ Y khẽ nhếch miệng, hình như không ngờ được luyện khí sư tên Dương Viêm đó lại từ chối lời mời của gia tộc. Lúc nàng đến cũng đã nhìn thấy bức thư mời đó, cảm thấy điều kiện gia tộc đưa ra cũng không tệ, tuy không bằng được thế lực lớn như Ảnh Nguyệt Điện, nhưng đó cũng là đãi ngộ không tệ trong số các thế lực nhỏ rồi.
– Nữ nhân ngươi đưa về hình như yêu cầu rất cao.
Vũ Y nhìn Dương Khai.
– Chu quản gia nói cô ấy là luyện khí sư Hư cấp? Chẳng phải mới hơi hai mươi tuổi thôi sao?
– Ta không biết, cô ta tự xưng là luyện khí sư Hư cấp.
Dương Khai lắc đầu.
– Thú vị đấy.
Vũ Y nhếch miệng cười.
– Thôi, người ta là luyện khí sư, có quyền lựa chọn, chỉ là ba hoa như thế thì không được lòng người khác cho lắm. Ừm, ta còn có việc khác, bữa sau lại tới thăm ngươi.
Sau khi tạm biệt Vũ Y, Dương Khai ngẫm nghĩ một lát rồi quay vào trong sơn động, đi tới thạch thất của Dương Viêm.
Dương Viêm bĩu môi nhìn Dương Khai, có vẻ không vui:
– Tại sao chẳng ai tin ta là luyện khí sư Hư cấp?
– Ngươi bảo người ta tin kiểu gì đây?
Dương Khai vò trán.
– Cho ta một cơ hội chứng minh đi, họ chỉ cần tìm ít nguyên liệt Hư cấp, ta cam đoan có thể luyện chế được một bí bảo Hư cấp.
Dương Viêm kêu la, có vẻ rất uất ức.
– Ngươi tưởng nguyên liệu Hư cấp rẻ lắm à? Đẳng cấp đó chỉ có thế lực lớn mới tìm được, Hải Khắc gia tộc chỉ là một tiểu gia tộc, kể cả là có, cũng rất ít, sao dễ dàng dùng cho ngươi chứng minh bản lĩnh được, ngộ nhỡ ngươi làm hỏng nguyên liệu của họ thì sao? Nếu ta nói với ngươi, ta là một luyện đan sư Thánh Vương cấp thượng phẩm, ngươi có tin không?
Dương Khai nghiêm mặt nhìn nàng.
Dương Viêm chớp mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, bĩu môi nói:
– Chỉ dựa vào ngươi á?
Rồi nàng cười đến run người, như thể vừa nghe được câu chuyện tiếu lâm nhất trần đời.
Dương Khai tối sầm mặt.
Hắn chợt hiểu ra tại sao không ai tin lời Dương Viêm, cũng như Dương Viêm không tin lời hắn, tuổi hắn và nàng đều quá trẻ, không tương xứng với cái danh tôn quý đó, luyện đan sư Thánh Vương cấp, luyện khí sư Hư cấp, có ai mà không cao tuổi?
Sau khi hiểu được điều này, Dương Khai lập tức ý thức được có lẽ Dương Viêm không nói dối, cũng không cố ý dùng cái danh giả dối để đề cao thân phận của mình, có thể nàng thật sự có bản lĩnh đó!
– Ta nghiêm túc hỏi ngươi một lần, ngươi thật sự là luyện khí sư Hư cấp?
Dương Khai đưa ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
– Đừng có bắt ta phải nói cái danh này ra suốt được không? Có phải hay không thì ngươi kiếm ít nguyên luyện là được rồi. Không thì ngươi cho ta tinh luyện Tinh Toa của ngươi, hoặc Tụ Linh Thất Thái Kỳ đó, nếu ta thất bại, tùy ngươi xử lý!
– Ngươi cũng chỉ có cái thân hình hơi được thôi.
Dương Khai khinh thường.
– Bán ngươi đi cũng chẳng bồi thường được tổn thất.
Dương Viêm lập tức nghiến răng kèn kẹt.
– Những nguyên liệu này, ngươi có thể luyện ra thứ gì?
Dương Khai vung tay một cái, một đống nguyên liệt chợt xuất hiện trước mặt Dương Viêm.
Hắn cảm thấy đến lúc để nghiệm chứng bản lĩnh thật sự của nữ nhân này rồi.
Đang nghiến răng tức tối nhìn Dương Khai, Dương Viêm chợt trợn tròn hai mắt, lao tới trước đống nguyên liệu đó, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ cầm lên từng thứ, thốt lên:
– Răng của yêu thú bậc tám Lôi Vân báo, sừng của Chích Hỏa Bích Viêm tê, cánh của Huyễn Vân điệp, trời ơi, còn có cả vòi của Kim Cang Long Giáp trùng…
Cứ cầm một thứ là nàng đều có thể nói ra tên và xuất xứ của những nguyên liệu đó một cách chính xác. Nàng rơi vào trạng thái điên cuồng trong nháy mắt, không hề để ý tới mùi khó chịu từ mấy nguyên liệu đó, cứ nâng niu như bảo bối, ôm kín cả vòng tay, còn không ngừng nhặt lên, hết cái này đến cái khác, khiến chân tay luống cuống.
Vừa nhặt vừa kêu, vừa kêu vừa nhặt, Dương Khai chợt phát hiện mắt nàng đã đỏ lên, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống từ khóe mắt, chảy qua gò má xuống cằm.
– Ngươi khóc gì chứ?
Dương Khai lập tức á khẩu, hắn phát hiện đầu óc nữ nhân này quả thật không bình thường.
– Lâu lắm rồi ta chưa được nhìn thấy nhiều nguyên liệu quý giá như vậy…
Vai Dương Viêm khẽ run, nghẹn ngào nói:
– Họ đều xem ta là kẻ lừa đảo, nguyên liệu mang tới toàn là dưới Thánh cấp, bí bảo cũng vậy, ta không lừa ai cả.
– Đừng nói nữa, giờ ta cho ngươi một cơ hội tự chứng minh, ta không quan tâm ngươi luyện chế cái gì, luyện thành hình thù gì, số nguyên liệu này cho ngươi xử lý hết.
– Thật ư?
Dương Viêm ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn Dương Khai.
Dương Khai gật đầu, thản nhiên nói:
– Ta cũng muốn biết, rốt cuộc ngươi có nói khoác hay không.