“Hoàng hậu!”
Tiêu Hề Diệp nhanh tay nhanh mắt kéo Khương hoàng hậu lại, Khương hoàng hậu ngồi sụp xuống la to.
“A a a! Để cho ta giết y! Giết tên yêu nghiệt này! Ta muốn ngươi đền mạng cho con ta! Hoàng thượng! Người mau giết y! Y hại chết ɖu͙ƈ Nhi, sau này còn muốn hại chết nhiều hài tử của người! Y là một tai họa a hoàng thượng!”
Mặc dù Khương hoàng hậu đã mất đi lý trí, không ra thể thống gì la to, Tiêu Hề Diệp chung quy cũng không thể nhẫn tâm trách cứ nàng.
“Ngươi đưa ɖu͙ƈ Nhi trở về điện Tiêu phòng đi, cái chết của hắn….trẫm sẽ điều tra rõ ràng.”.
Khương hoàng hậu cố chấp hô: “Ta không đi! Ta muốn y chết! Đền mạng cho con trai của ta!”
Tiêu Hề Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh ngất Khương hoàng hậu, để cho cung nữ đỡ nàng đi về trước, nàng nhất thời không chịu được đả kϊƈɦ cũng là chuyện bình thường, trước hết để cho nàng thật tốt ngủ mấy canh giờ, khôi phục lại tinh thần.
Tiêu Hề Diệp hạ lệnh an bài tốt thi thể Tam hoàng tử, mở linh đường, mời cao tăng vào cung suốt đêm siêu độ cho Tam hoàng tử.
“Ngọc Nhi, ngươi không sao chứ?”
Tiêu Hề Diệp ân cần hỏi.
Thẩm Ngọc nhìn ánh mắt đầy lo lắng cùng thương xót của Tiêu Hề Diệp, rõ ràng có vẻ hoài nghi ở trong đó.
Thẩm Ngọc lắc đầu một cái, chỉ bị Khương hoàng hậu cào trầy xước ít da mà thôi, so với nỗi đau mất con của nàng, quả thực là không đáng nhắc tới.
“Không có chuyện gì là tốt rồi…” Tiêu Hề Diệp dừng một chút nói, “Hại ngươi bị sợ hãi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Đây là ý muốn y trở về phòng, không hy vọng y đi ra ngoài, Thẩm Ngọc nghe hiểu được, y quay người trở về phòng, thời điểm đóng lại cửa phòng, bắt gặp ánh mắt đầy cảnh giác của Diệp Đế.
“Hoàng thượng, người nén bi thương.”
Thẩm Nhược Phi nâng lên cánh tay của Tiêu Hề Diệp, một bên bi thương lau nước mắt.
“Những ngày gần đây thần thϊế͙p͙ bầu bạn với Hoàng hậu nương nương, nhìn Tam hoàng tử bệnh càng ngày càng nặng, hận không thể bệnh thay hắn, không nghĩ tới Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ liền… Ai, thần thϊế͙p͙ sớm nên bẩm báo cho hoàng thượng.”
Tiêu Hề Diệp tránh khỏi tay Thẩm Nhược Phi, lạnh lùng hỏi: “Bẩm báo cái gì?”.
Thẩm Nhược Phi liếc mắt nhìn Kỳ Lân Các, vẻ mặt khó xử.
“Thần thϊế͙p͙ không dám nói bậy….. Hoàng thượng người cũng biết, Thẩm Ngọc y là nô tài trong phủ của thần thϊế͙p͙, lúc y sinh ra, sớm đã có đạo sĩ tìm tới cửa, nói y là người không rõ ràng, rất có thể là yêu nghiệt chuyển thế…..”
“Nói bậy nói bạ!” Tiêu Hề Diệp cả giận nói, “Trêи đời này làm gì có yêu quái quỷ thần gì? !”
Thẩm Nhược Phi vội vàng quỳ xuống đất, lén lút nhìn vẻ mặt của Diệp Đế, tuy là mặt rồng giận dữ, trêи mặt lộ ra vẻ không tin, cũng không làm gì nàng, nói rõ ra là hắn đã sinh ra lòng nghi ngờ.
“Thần thϊế͙p͙ vạn vạn không dám nói bừa, là cha thần thϊế͙p͙ đích thân trải qua nói cho thần thϊế͙p͙ biết, hoàng thượng người có thể hỏi cha…..”
“Chuyện này ngươi đã từng nói cho người nào khác biết chưa?” Tiêu Hề Diệp ánh mắt lạnh như băng.
Thẩm Nhược Phi lắc đầu liên tục nói: “Đương nhiên là chưa, thần thϊế͙p͙ cũng giống như hoàng thượng, dĩ nhiên là không tin, chỉ là lo lắng cho hoàng tử, đem chuyện này kể cho Hoàng hậu nương nương, trùng hợp chính là, cùng ngày giám chính Khâm Thiên Giám cầu kiến Hoàng hậu nương nương, nói Tam hoàng tử bị bệnh là do yêu nghiệt quấy phá, thần thϊế͙p͙ cũng không biết có phải sự thật hay không….”