Thuận theo sự xuất hiện của những linh hồn kia, những âm thanh nhọn hoắc, sắc bén cũng theo đó vang lên.
Là âm thanh hận thù của người đã chết.
Bọn họ muốn rời khỏi đây để trả thù người đã khiến bản thân biến thành như vậy.
Bọn họ nhất định phải thoát ra ngoài.
Albert nhìn mà cả da đầu đều tệ dại, vì sao tòa lâu đài này lại chứa nhiều oán linh như vậy chứ?
– tốt lắm, giờ chỉ cần gió đông thôi.
Brian đã tìm được nơi phong ấn liền cười càng thêm điên cuồng, giờ hắn chỉ cần một thứ nữa là có thể giải thoát cho những linh hồn này rồi.
Rầm.
Hắn vừa nghĩ vậy, một bóng đen liền từ trên không trung rơi xuống.
Albert vốn đã bị tình cảnh trước mặt dọa sợ, bóng đen này vừa rơi xuống liền bị hắn không thương tình đá bay.
Hự.
Người kia vốn còn đang thoi thóp, bị đá một cú như vậy liền gục hẳn không nhúc nhích nữa.
– là người sói sao?
Albert sau khi lấy lại bình tĩnh liền tiến lại gần xem xét.
Người này vậy mà lại là Tiêu Vân, cô ta vì sao lại ở đây chứ?
Albert lập tức ngẩng đầu lên, nhưng trên không trung làm gì có ai, Tiêu Vân giống như đột nhiên xuất hiện ở nơi này vậy, hắn thấy vậy liền không khỏi lạnh sống lưng. Những chuyện xảy ra tối hôm nay đã vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nghe lời Brian mà đến nơi này.
– ta không làm nữa.
Albert muốn rời đi, nhưng Brian lại không cho phép, còn cố ý làm cho miệng vết thương trên tay càng thêm mở rộng, máu tươi cứ thế chảy xuống thấm dần trên nền đất.
– Brian, ngươi điên rồi.
Lúc Albert ý thức được nguy hiểm thì đã muộn, mặt đất này giống như một vật sống vậy, bất kể hắn dùng cách gì đều không ngăn cản được nó hút máu của mình, khuôn mặt hắn dần trở nên tái nhợt, sau đó liền khô héo do bị hút cạn máu thịt.
Mấy huyết tộc khác cũng có tình cảnh tương tự, rất nhanh chóng nơi này chỉ còn lại một mình Brian là vật sống duy nhất.
– đại nhân.
“Tiêu Vân” lúc này từ mặt đất bò dậy, tuy ban nãy bị Tiểu Hắc bẻ gãy các khớp xương, nhưng thân thể này lại là người sói, cho nên năng lực phục hồi luôn rất mạnh, trong chớp mắt đã khôi phục lại như cũ.
– cô ấy đâu?
Brian liếc nhìn Tiêu Vân, ánh mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ.
– chạy rồi, người ban nãy đối đầu với tôi là trợ thủ của cô ta.
– trợ thủ?
Brian giống như nhớ ra cái gì đó, hắn đột nhiên bật cười.
Giỏi lắm.
Mới đó đã bị cô thu phục rồi.
Quản nhiên là một con chó vô chủ.
– đại nhân, bây giờ phải làm sao đây?
Rõ ràng Nguyễn Kỳ Như đang rất sợ hãi, bởi hiện tại không chỉ còn một mình Hạ Kỳ Như mới bị người của Âm giới truy lùng nữa.
Điều đó chứng tỏ…Hạ Kỳ Như sắp trở về thân thể của mình rồi, còn cô ta sẽ không thể thoát khỏi số mệnh, phải xuống Âm giới chịu phạt.
Với tội trạng của cô ta, cô ta còn có cơ hội đầu thai sao?
Điều đó là không thể nào.
Thế cho nên cô ta không thể để Hạ Kỳ Như trở về được.
Người sống sót trở về chỉ có thể là mình cô ta mà thôi.
– sợ gì chứ?
Brian cười giễu cợt, đoạn hắn nhìn chằm chằm những linh hồn đang bị giam trong phong ấn kia, vẻ mặt bắt đầu trở nên âm trầm.
Lần này dù Cảnh Thiên có mười cái mạng, dù Hạ Kỳ Như có cố gắng thế nào cũng không thể cứu nổi hắn nữa rồi.
– Cảnh Thiên…
Brian đột nhiên lặp lại cái tên này vài lần, khí tức quanh người đột nhiên thay đổi, dọa cho mấy oán linh ở bên kia màn chắn phải lùi ra sau vì sợ hãi.