“Á……”
Không biết qua bao lâu, trong phòng truyền ra một tiếng kêu đau đớn. Dù âm thanh rất thấp, nhưng Tiêu Minh Xuyên nghe được.
“A Du……”
Lúc này Tiêu Minh Xuyên quá sốt ruột đã kiềm chế không được, mạnh mẽ đẩy cửa ra, lập tức xông vào.
Bất quá ở bên trong còn có hai lớp bình phong, Tiêu Minh Xuyên phải dừng bước chân. Mà Quý thái y cũng đến nhắc nhở hắn nếu muốn đi vào phải thay đổi quần áo. Đừng thấy Tiêu Minh Xuyên ngày thường uy hiếp Quý Nghi thực khổ sở, nhưng vào lúc này lại không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đi thay quần áo mới vào bên trong.
Thấy Tiêu Minh Xuyên không nghe lời mình nói, khăng khăng xong vào phòng, Cố Du có chút không vui.
“Hô hô……”
Tần suất đau bụng đã thường xuyên hơn, Cố Du theo chỉ dẫn của Quý thái y dùng miệng hít thở.
Tiêu Minh Xuyên khẩn trương đứng ở mép giường, căn bản không dám lộn xộn, chờ Cố Du hít thở xong mới nhỏ giọng nói:
“A Du, đừng nóng giận, không nhìn thấy được tình huống của khanh, trẫm cũng sắp điên rồi.”
Đặc biệt còn không nghe được tiếng Cố Du, hắn càng sốt ruột.
“Có cái gì đẹp mà nhìn, hô hô……”
Cố Du nói là nói như vậy, chứ không có đuổi Tiêu Minh Xuyên đi ra ngoài.
Nhìn Hoàng đế luống cuống tay chân đứng ở nơi đó, chỉ làm cho mình tăng thêm phiền toái, Quý thái y tìm việc cho hắn làm. Ông nhờ Tiêu Minh Xuyên nâng Cố Du dậy, từ nửa nằm đổi thành tư thế quỳ. Vị trí thai nhi đã hạ thấp, quỳ sẽ càng dễ dàng đi ra.
Chỉ là……
Ai dám để Hoàng hậu hướng tới mình quỳ. Quý Nghi vì để cho ổn thỏa, chỉ có thể để Cố Du nằm sinh.
Hiện giờ có Hoàng đế hỗ trợ một tay, Quý Nghi đương nhiên hy vọng tốc chiến tốc thắng, quyết định sửa lại tư thế cho Cố Du.
“A.., ngài chậm một chút, đau……”
Tiêu Minh Xuyên vừa đỡ Cố Du ngồi dậy, lại nghe Cố Du than thở tức khắc sợ tới mức không dám nhúc nhích, đồng thời đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Quý thái y.
Quý Nghi tiến lên sờ sờ bụng Cố Du, lúc này đã cứng như cục đá, bây giờ đúng là đau bụng sinh.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Quý Nghi, Tiêu Minh Xuyên rốt cuộc đã đỡ Cố Du quỳ gối trên giường. Bởi vì bụng quá to, Cố Du quỳ không được, hoàn toàn dựa vào Tiêu Minh Xuyên chống đỡ mới có thể duy trì thân thể cân bằng.
“Điện hạ, tốt lắm, chính là như vậy, nín thở bắt đầu dùng sức, trong quá trình ngàn vạn lần đừng lơi lỏng.”
Quý Nghi cổ vũ.
“Á……”
Cố Du dùng sức nắm chặt cánh tay Tiêu Minh Xuyên, trên tay gân xanh cũng nổi lên.
Tiêu Minh Xuyên bị nắm chặt làm đau, trong lòng lại càng áy náy. Lần này sinh thật sự thuận lợi mà còn như vậy, năm đó sinh Lĩnh Nhi không biết thống khổ bao nhiêu, vậy mà hắn lại không ở bên cạnh, hắn thật sự là quá tệ bạc.
Sau vài lần dùng sức, đầu tiểu công chúa dần lộ ra, Cố Du kiệt sức dựa vào Tiêu Minh Xuyên.
Quý Nghi để Cố Du thở dốc một lát, lại nói:
“Điện hạ mau dùng sức, thêm một lần nữa là xong rồi.”
“A……”
Thân thể đã đau tới cực hạn, thần trí lại rất tỉnh táo. Cố Du dùng hết sức lực toàn thân rặng lần cuối.
Hôm nay Tiêu Lĩnh hoàn thành xong bài tập, nó muốn đi đến chơi cùng cha, đã bị Tiêu Duệ ngăn cản. Nhưng chờ đến bữa tối mà vẫn không thấy phu phu Hoàng đế đến, Tiêu Lĩnh đứng ngồi không yên, đòi phải đến Khôn Ninh Cung.
Thấy Tiêu Lĩnh khóc Tiêu Duệ liền mềm lòng, cải trang một chút rồi dẫn Tiêu Lĩnh đi.
Cũng may Tiêu Lĩnh vận khí tốt, bọn họ vừa mới vào tẩm điện, liền nghe được trong phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non vang dội của trẻ con.
“Là muội muội sao?”
Tiêu Lĩnh ngửa đầu hỏi, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vui sướng.
Tiêu Duệ vội quay đầu nhìn Cố An Chi. Không đợi Cố An Chi mở miệng, cửa phòng mở ra, Thị Sách vui mừng đi ra báo tin vui:
“Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Ung Thân Vương, Hoàng hậu điện hạ đã sinh được một tiểu Công chúa, cha con đều bình an.”
“Ta có muội muội! Thật tốt quá!”
Tiêu Lĩnh hoan hô nhảy nhót, ngay sau đó liền muốn chạy vào trong phòng, lại bị Tiêu Duệ ôm chặt.
“Lĩnh Nhi ngoan, muội muội sẽ được ôm ra lập tức, con không thể đi vào.”
Tiêu Duệ ôm thật chặt Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh không giãy giụa, nhưng cứ nhìn cửa phòng, biểu tình sốt ruột đến không chịu được.
Không bao lâu, Tiêu Minh Xuyên tự mình ôm tiểu công chúa quấn trong tã lót đi ra. Tiêu Duệ buông Tiêu Lĩnh ra, đưa tay nhận lấy đứa bé, động tác tự nhiên thuần thục.
Tiêu Lĩnh nhón chân để nhìn muội muội, vừa nhìn liền chê bai:
“Muội muội béo nha, trên mặt thật nhiều thịt, nhìn không đẹp chút nào.”
Tiêu Duệ nhìn Cố An Chi:
“Khanh muốn ôm một cái hay không, tiểu công chúa xinh xắn bụ bẫm hơn Xuyên Nhi khi còn nhỏ rất nhiều.”
Cố An Chi không có trả lời Tiêu Duệ, đi tới một tay bế Tiêu Lĩnh lên, một tay kia ôm lấy bả vai Tiêu Duệ.
Tiêu Minh Xuyên đem con gái giao cho Tiêu Duệ xong liền trở vào cùng Cố Du. Trước khi bước vào phòng hắn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy hai vị phụ thân ôm hai đứa con của hắn kề sát vào nhau. Tiêu Minh Xuyên thoải mái cười cười, xoay người đi vào trong.
“Lĩnh Nhi thấy muội muội có vui hay không?”
Cố Du thấy Tiêu Minh Xuyên đi vào thì vội vàng hỏi, bộ dáng lẫn tinh thần đều khá ổn.
“Đương nhiên rồi, ánh mắt nó đều tập trung vào muội muội.”
Tiêu Minh Xuyên nói xong cúi đầu hôn lên trán Cố Du, rồi lại cười hỏi:
“Mà A Du à, tiểu công chúa cũng sinh rồi, tên lại chưa có, chúng ta không thể vẫn cứ gọi con là muội muội của Lĩnh Nhi nha.”
Cố Du khẽ nhếch môi, cười nói:
“Tên của công chúa đương nhiên nghĩ ra rồi, còn bệ hạ nghĩ ra phong hào chưa?”
Tiêu Minh Xuyên gật đầu nói:
“Khanh nghĩ ra rồi, trẫm đương nhiên cũng nghĩ ra rồi, khanh nói trước, trẫm sẽ nói sau.”
“Tiêu Tụ, ngài thấy thế nào?”
Cố Du nắm tay Tiêu Minh Xuyên, viết chữ Tụ vào lòng bàn tay hắn ( 娶: tụ lại, họp lại, sum họp, tụ họp, súc tích, tích trữ).
“Tụ Nhi, tiểu Tụ Nhi của chúng ta.”
Cố Du đã tìm được tên tốt như vậy, Tiêu Minh Xuyên sao có thể không đồng ý, hắn lập lại vài lần “Tụ Nhi”, rốt cuộc cười nói:
“Trẫm sẽ phong Tụ Nhi là Phúc Ninh Công chúa. Hy vọng công chúa của chúng ta cả đời sẽ hạnh phúc bình an. A Du thích không?”
Cố Du nâng tay lên ôm lấy cổ Tiêu Minh Xuyên, kéo hắn cúi đầu xuống hôn lên môi hắn một cái.
“Thần thực thích, hy vọng cả nhà chúng ta vĩnh viễn đều có thể hạnh phúc bình an.”
“A Du, chúng ta sẽ được như vậy.”
Tiêu Minh Xuyên trịnh trọng nói, sau đó cúi đầu hôn lên đôi mắt lấp lánh của Cố Du.
CHÍNH VĂN ĐÃ XONG, NẾU CÒN YÊU THÍCH
MỜI TIẾP TỤC XEM PHIÊN NGOẠI.