Khang Giai Hào vốn dĩ định mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy cuốn sách nhỏ đặt trêи bản hợp đồng kia, anh ta bất giác sửng sốt, sau đó cần thận cầm lên và mở ra.
Một lúc sau, anh ta sững sờ, cả người cũng rùng mình, tay cầm cuốn sách cũng run lên không ngừng.
“Anh anh là vị Lâm thần Y đó sao?” Anh ta run rẫy hỏi.
“Nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi bệnh cho con gái anh, anh có ký hay không?”
“Ký, tôi ký! Tôi ký!”
Khang Giai Hào hét lên đến khản cả cổ, ngay lập tức cầm bút lên, ký ba từ lớn trêи hợp đồng rồi gào khóc.
Lâm Dương yên lặng nhìn chằm chằm vào Khang Giai Hào, không an ủi cũng không lên tiếng.
Kỷ Văn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng với việc gia nhập của Khang Giai Hào, đội ngũ luật sư của Lâm Dương e rằng toàn bộ tỉnh Giang Nam này đều sẽ không có đối thủ.
Một lúc sau, tiếng khóc của Khang Giai Hào mới nhỏ đi.
“Xin lỗi”
“Đàn ông khóc không có tội”.
“Có chuyện gì cần tôi làm không?”
“Anh biết Tiêu Nghị không?” Lâm Dương hỏi.
Cả hai run rẫy, kinh ngạc nhìn anh.
“Bất kế giá cả.”
Lâm Dương buông xuống bốn chữ, xoay người đi ra khỏi phòng.
Kỷ Văn và Khang Giai Hào đều run rẫy, nhưng nét mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ biết rằng đây sẽ là một trận chiến khó khăn, cũng là một bài kiểm tra mà Lâm Dương dành cho bọn họ.
Chia tay Kỷ Văn, Lâm Dương lái xe trở về tập đoàn Dương Hoa.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Lâm Dương cau mày liếc mắt nhìn điện thoại rồi kết nói.
“Tiểu Dương.” Giọng nói của Tô Quảng từ bên kia điện thoại truyền đến.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
“Cái đó, con có rảnh không? Có thể đến bệnh viện chăm sóc Tô Nhan giúp cha được không? Cha phải đi.” Tô Quảng do dự.
Lâm Dương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “vâng.”
Nói xong thì quay xe lái về phía bệnh viện Nhân dân.
Theo địa chỉ mà Tô Quảng đưa, Lâm Dương tìm thấy phòng bệnh của Tô Nhan một cách rất thuận lợi.
Tuy nhiên, khi vừa đến gần phòng bệnh thì lại nhìn thấy một đám người chặn trước cửa phòng bệnh, tức giận mắng chửi và la hét.
“Đều là cô! Đều là bị con tiện nhân như cô hại!”
“Nhà họ Tô của chúng tôi lần này bị cô hại đến nhà tan cửa nát rồi! Cô hài lòng chưa?”
“Cô sẽ không kết cục tốt đẹp đâu! Sớm muộn gì các cô cũng sẽ nhận quả báo!”
“Cô cứ chờ đó đi, ông trời sẽ đem các cô đi!”
Nhiều tiếng mắng chửi chói tai vang lên.
Lâm Dương cau mày, lúc này mới nhìn thấy đám người Tô Cương, Tô Mỹ Tâm, Tô Trân đang tụ tập ở của.
Cảm xúc của bọn họ kϊƈɦ động đến mức bị mấy y tá và bác sĩ chặn lại, xem ra, có vẻ như bọn họ muốn xông vào!
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Lâm Dương sải chân bước tới giận dữ hét lên.
“Hả? Chân chó đến rồi sao?”
“Thế nào? Ôm chân máy ông lớn kia có thoải mái không?”
“Chỉ tiếc là toàn bộ người ở Giang Thành đều biết cậu đã bị Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa kia cho đội mũ xanh rồi!”
“Chậc chậc chậc, một người đàn ông sống như vậy cũng thật nực cười.”
Tô Mỹ Tâm và Tô Trân nói chuyện một cách âm dương kỳ quái.
“Đây là bệnh viện. Nếu mấy người gây rối ở đây, vậy thì tôi sẽ gọi cảnh sát!” Lúc này, bác sĩ đang chặn Tô Mỹ Tâm và những người khác lại nghiêm túc hét lên.
“Hừ, lần này tha cho cậu! Lâm Dương, cậu chờ đó, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu! Cả đời này, nhà họ Tô nhất định sẽ sống chết với gia đình của các cậu đến cùng!”
Tô Cương nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người dẫn mấy người rời đi.
Lâm Dương nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Khi bước vào, mới nhìn thấy Trương Tinh Vũ ôm lấy Tô Nhan người đang run lẫy bẫy trêи giường bệnh.
Tô Quảng đã không còn thấy bóng dáng đâu.
“Sao cậu lại đến đây?” Trương Tinh Vũ sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Cậu nhanh đi đi, đừng tiếp xúc với Nhan Nhi của tôi nữa, Nhan Nhi của tôi sắp kết hôn với Lâm Đồng rồi, lỡ như giữa hai người lại có lời đồn đại nào, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng Nhan Nhi của tôi, vậy thì sẽ rất tôi tệ! “
“Là cha gọi con qua đây.” Lâm Dương nhìn Tô Nhan nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao người của nhà họ Tô lại chạy đến đây?”
Tô Nhan ngẳắng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phò phạc, hai mắt đỏ lên, chần chừ một chút rồi nói: “Bà sắp không xong rồi.”
“Cái gì?” Lâm Dương sửng sốt.
“Đã thông báo bệnh tình hiểm nghèo rồi. Bác sĩ nói bà sẽ không sống được bao lâu nữa. Người nhà họ Tô cho rằng bà là bị em làm cho tức giận mới thành như vậy, cho nên mới tới tìm em tính sổ!” Tô Nhan khàn giọng nói.
Lâm Dương nghe tháy vậy, lằng lặng gật đầu.
Lúc này, Tô Quảng từ ngoài cửa bước vào.
Sắc mặt của ông rất xanh xao, cả người có chút buồn bã.
Nói ra thì cũng đúng thôi, dù sao cũng là mẹ của ông, cho dù xảy ra chuyện gì, lúc này đều không còn quan trọng nữa.
“Bà nội thế nào rồi?” Tô Nhan hỏi.
Ặ Tô Quảng liếc nhìn Tô Nhan nói nhỏ: “Bà nội muốn gặp con!”
“Gặp con sao?” Tô Nhan hơi trừng to mắt