Anh nhanh chóng lái qua chuyện khác không để cô có cơ hội bước chân ra khỏi căn phòng này.
Khúc Yên nhìn quanh phòng chỗ nào cũng tối, chỉ có trên giường và dưới sàn nhà gần đó là có ánh sáng nhạt.
Khúc Yên nói:”Dưới sàn ạ.”
Anh khẽ nhíu mày, sàn nhà lạnh thế là không sợ bệnh mà.
”Lại đây.”
Khúc Yên nghe lời, tiến gần tới chỗ anh.
Anh lại nói:”Lên giường nằm.”
Cô còn tưởng anh định nhường giường mình cho cô, cũng không phải không được mà là cô lại có chút xấu hổ với cách xử trí này.
Cô luống cuống nói:”Không được đâu ạ.”
”Vậy cháu ngủ ở dưới không sợ ai lôi cháu vào gầm giường à?”
Khúc Yên cả đời sợ ma nhưng vẫn không hoàn toàn tin là có ma, cô chỉ biết là do trí tưởng tượng của mình bay cao nên mới tự mình doạ mình. Cô tỏ ra cứng rắn:”Làm gì..có chuyện đó. Là chú doạ cháu sợ nên cháu mới không dám ngủ một mình.”
Lại nhìn căn phòng này, sau lưng anh là một mảnh tối đèn. Lần này cô thật sự sợ đến mức nhũng hết cả chân rồi.
Anh quay người không tiếp tục đôi co với cô:”Vậy cháu ngủ đi.”
Cô dùng chiếc chăn mỏng quấn quanh người mình sau đó nằm xuống, căn phòng đột nhiên không còn đèn nào, tối đen như mực.
Nằm chừng nửa tiếng, cô cảm thấy không gian đang dần bóp lấy không khí của cô. Cô không thể thở được, Khúc Yên nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn lên phía giường lớn thì không thể thấy bất kì cái gì, ngồi dậy khiến cô dễ thở hơn rất nhiều. Khi đủ thoải mái cô lại tiếp tục nằm xuống.
Đột nhiên có cái gì đó lành lạnh đụng chân cô, sau đó bị một lực đủ mạnh để kéo cổ chân cô vào gầm giường. Khúc Yên đang trong cơn mơ màng sắp ngủ thiếp nhưng một lần nữa giật mình ngồi bật dậy vì bị ai đó kéo chân.
Mồ hôi đổ đầm đìa ôm chăn nhảy lên giường Thẩm Tây Thừa. Loáng thoáng còn có cả tiếng nức nở của Khúc Yên.
Anh nghe thấy tiếng động lớn, như có gì đó nhảy lên giường mình thì bật đèn ngủ lên. Nhíu mày nhìn cô:”Lại làm sao?”
Khúc Yên khóc không thành tiếng, gương mặt xinh đẹp miếu máo giơ ngón tay run run chỉ dưới giường:”Có..cái gì ở..dưới..”
Anh khó hiểu:”Cháu thấy cái gì?”
Cô lắp bắp:”Cháu không rõ.” Sau đó đưa tay lau đi nước mắt của mình. Cô lần này bị doạ sợ không nhẹ:”Chú Thẩm, chú giết người hả? Huhu, rõ ràng đó là bàn tay người mà, rất lạnh. Còn, còn..”
”Cháu nói xem. Còn cái gì?” Giọng anh nghiêm trọng hơn:”Có phải là thấy cả cái đầu người ở dưới không? Tôi nhớ, đã giấu rất kỹ rồi mà?”
Cô nghe xong, mặt tái xanh không còn giọt máu.