Sau khi trải qua cả một buổi chiều vui vẻ với mẹ thì Lạc Ân Nghiên về nhà bắt đầu sửa soạn lại hành lý của mình. Cô còn không quên cầm trên tay một tập hồ sơ quan trọng, mà sắp tới nó chính là thứ chấm dứt tất cả.
Lạc Minh Đông và Giai phu nhân chỉ tiễn cô ra tới cổng. Ôm ấp tạm biệt cha mẹ xong, cô một thân một mình lên xe rời đi, nhìn qua gương chiếu hậu, Lạc Ân Nghiên nhìn cha mẹ mình. Đợi đến khi chiếc xe dần khuất hai người mới buồn bã đi vào nhà, thấy cảnh này cô có chút buồn cũng có chút vui vẻ.
Nhiều khi muốn sang Mĩ chơi cùng cha mẹ nhưng nghĩ tới cảnh tạm biệt buồn bã như thế này cô lại thấy không dám về nữa.
– —————————
Ngày hôm sau, tại Thành phố A.
Lạc Ân Nghiên ngồi trên xe, vừa lái xe vừa liếc nhìn qua tập hồ sơ để trên ghế phụ.
Cô đáp cánh xuống Trung Quốc từ hôm qua nhưng hôm nay mới quyết định đi gặp Âu Thành Triệu để giải quyết chuyện này.
Hiện giờ tim cô từ nãy tới giờ đập mạnh liên hồi, đập như chỉ một chút nữa thôi chúng sẽ rơi hẳn ra bên ngoài luôn vậy. Hai bàn tay đang nắm chặt vô lăng đã vịn ra mồ hôi ướt đẫm, chứng minh cho sự căng thằng cùng bồn chồn cực độ của Lạc Ân Nghiên.
Cô đang trên đường lái xe tới công ty của Âu Thành Triệu, mà cũng không có thông báo gì tới cậu cả. Việc cô bất ngờ xuất hiện ở công ty như vậy chắc chắn sẽ tác động không ít đến cậu.
Có khi cậu lại vui vẻ khi thấy Lạc Ân Nghiên tới đấy chứ. Nhưng sự vui vẻ ấy kéo dài được bao lâu thì cô không chắc.
Từ nhà cô đi đến công ty Âu Thành Triệu cũng gần 1 tiếng. Bây giờ cũng đi được hơn 30 phút, chỉ còn tầm 7km nữa sẽ tới nơi. Cả quảng đường Lạc Ân Nghiên đều cố gắng bình tĩnh lại bản thân mình, bàn tay ép chặt ngực ngăn cho nó đập mạnh mẽ. Căng thẳng đến mức mồ hôi trên trán đã chảy đầm đìa như mới tắm. Đây là lần đầu tiền Lạc Ân Nghiên căng thẳng tới mức này.
Sau hơn 10 phút lái xe thì cuối cùng Lạc Ân Nghiên cũng dừng được ở gara xe của công ty Âu Thành Triệu. Cô trầm ngầm ngồi trên xe vài giây rồi mới chỉn chu lại vạt áo công sở của mình bước xuống xe.
Trên tay cầm một tập hồ sơ dày cộm, đây là công sức hai ngày ở Mĩ cô đã chuẩn bị. Bình tĩnh lại bản thân cô nhanh chóng từng bước đi thang máy lên sảnh chờ của công ty.
Dù cô không tới đây nhiều nhưng mọi nhân viên đều biết và nhận ra cô. Không cần hỏi, họ đã nhanh tay nhanh chân ấn thang máy giành cho giám đốc sau đó mời Lạc Ân Nghiên vào.
Đứng trong thang máy, hai bàn tay để bên người Lạc Ân Nghiên nắm chặt, đôi mắt nhìn vào từng giãy số nhảy lên. Lúc này tim cô càng lúc càng đập mạnh không thể kiềm được, cô cảm giác được mình rất khó thở không biết lý do. Tự nhũ trong lòng có lẽ vì thang máy nhỏ nên cô thở không thông mà thôi.
Qua một phút cuối cùng thang máy cũng “Ting” lên một tiếng rồi mở ra. Từ góc này cô có thể thấy được cửa phòng làm việc của Âu Thành Triệu, đôi chân thả chậm rãi từng bước đi đến gần cửa phòng cậu. Lúc này đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, khi thấy cô anh ta nheo mắt thắc mắc.
“Chào cô! Cô đây là……..?”
“À tôi muốn gặp Âu Thành Triệu”
“Giám đốc hiện giờ đang họp ạ! Nếu không gấp thì cô có thể vào phòng chờ cậu ấy một chút”
Lạc Ân Nghiên cũng không từ chối, bước vào căn phòng cô nghe được mùi hương thoang thoảng. Mà mùi này chính là mùi trên người Âu Thành Triệu.
Căn phòng rất rộng rãi, dù chỉ là phòng dành cho giám đốc nhưng cũng không kém cạnh phòng chủ tịch là bao. Ở trên ghế còn vắt một cái áo vets màu đen, liếc đôi mắt xuống bàn làm việc, bấy giờ cô mới chú ý một thứ đập vào mắt. Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, từ từ đi lại gần cái bàn, tay với lấy cầm lên một tấm hình nhỏ, tấm hình này đối với cô vô cùng quen thuộc. Nó đã bị cô xoá cách đây mấy ngày trước, bây giờ lại thấy sự hiện diện lần nữa ở đây.
Là tấm hình cô và cậu chụp cùng nhau khi ở Mĩ. Tấm hình này cũng đã gần một năm rồi, có vẻ Âu Thành Triệu giữ chúng rất kỉ, Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không thấy dấu vết trầy xước nào. Cô không nghĩ rằng cậu vẫn còn giữ những món đồ vô nghĩa này, lại còn để chúng ở phòng làm việc như vậy.
Lạc Ân Nghiên ngắm một lúc rồi nhàn nhạt bỏ tấm hình xuống, cô không để nó như lúc ban đầu, mà úp hẳn mặt tấm hình xuống dưới bàn.
Đột nhiên lúc này cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Âu Thành Triệu dáng vẻ phong trần chạy vào, nhìn cậu giống như đã gấp gáp để chạy tới đây.
Trên trán có tầng mồ hôi mỏng, tóc cũng có hơi lộn xộn một chút. Hôm nay cậu mặc áo sơ mi đóng thùng, cùng với quần âu đen nên nhìn rất chững chạc. Âu Thành Triệu thấy cô thì bất ngờ không thôi, sau đó lại nở nụ cười vui vẻ bước vào.
“Chị! Sao chị lại đến đây? Không báo với em một tiếng để em hoãn cuộc họp lại để đón chị. Khi nãy em nghe trợ lý nói có người con gái nào tới em đã lập tức nghĩ tới chị rồi nên liền vội vã chạy đến đây. Thật không ngờ đúng là chị thật!”
Vừa nói cậu không kiềm nén được sự hào hứng trong lòng. Khác với cậu Lạc Ân Nghiên lại là bộ dạng lạnh lùng, cô không cảm xúc gì chỉ nhìn cậu chằm chằm rồi thốt lên.
“Không cần phải gấp gáp! Tôi đến đây chỉ là có chuyện thôi!”
“Vậy à? Hôm trước sau khi uống rượu xong em liền ngủ từ bao giờ, tỉnh dậy thì thấy đã ở nhà mình. Muốn qua gặp chị một chút thì công ty trong nước có việc, em lại phải bay về trước không về cùng chị được” Âu Thành Triệu đi lại gần cô nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé.
Lạc Ân Nghiên cũng nhanh chóng rút nhẹ tay mình ra khỏi tay cậu, giọng nói âm trầm.
“Không việc gì!”
Bị cô đột ngột phũ phàng như vậy khiến Âu Thành Triệu có chút ngờ ngợ, cậu vẫn gượng cười như không có chuyện gì.
“Bây giờ cũng trưa rồi hay hai chúng ta đi ăn trưa cùng nhau nhé? Em biết một nhà hàng rất ngon, dự định là cùng chị đi ăn mà bây giờ mới có cơ hội”
“Không! Tôi nói xong sẽ đi liền nên không có thời gian ăn uống đâu”
Nghe xong Âu Thành Triệu trầm mặt, dù cảm xúc vui vẻ cũng giảm bớt một phần nhưng Âu Thành Triệu vẫn cố gắng giữ nụ cười hết sức tự nhiên. Không biết như thế nào cậu lại có linh cảm chuyện không lành sắp tới, dù vậy Âu Thành Triệu vẫn đi lại ngồi xuống đối diện Lạc Ân Nghiên.
Một tập hồ sơ được đẩy tới trước mặt Âu Thành Triệu, cùng theo đó là giọng nói lạnh lùng của cô.
“Cậu xem đi!”