Tô Tô thu tay lại, nghi hoặc mà nhìn xem Đạm Đài Tẫn, không có, như Trọng Vũ nói, nhìn qua không có vấn đề gì.
Đạm Đài Tẫn đột nhiên nói: “Nhanh hai mươi tư canh giờ, sau hai mươi canh giờ Thôn hệ sẽ được khởi động”
Trong thạch thất không phân ngày đêm, Tô Tô cũng ý thức được, lúc này thật sự xảy ra chuyện.
Thật vất vả giải quyết ma khí ăn mòn kinh mạch, trận Thôn hệ này vẫn như cũ vây khốn bọn họ, Tàng Hải cùng Diêu Quang một mực vẫn chưa xuất hiện.
Một khi trận Thôn hệ khởi động, nàng cùng Đạm Đài Tẫn sẽ hóa thành vũng máu, bị trận pháp nuốt hết.
Đạm Đài Tẫn lại dựa sát vào vách đá, nói với Tô Tô: “Sắc mặt đừng khó coi như vậy, cùng lắm thì canh giờ vừa đến, ta sẽ vì nàng mà phá trận”
Hiến tế mệnh hồn, cũng phải giúp nàng ra ngoài.
Hắn đã từng sợ nhất là chết đi, nhưng không biết từ lúc nào hắn càng sợ, chính là hắn còn sống, đi khắp nơi cũng tìm không được nàng. Ác mộng kia, quá khổ đau.
Hắn đi ra từ dòng sông Quỷ Khóc, để thân thể một lần nữa mọc ra được da thịt, không phải để lại một lần nữa nhìn nàng chết trước mặt mình.
Tô Tô tự nhiên không tin, nàng gặp qua quá nhiều lần Đạm Đài Tẫn vì muốn sống mà không từ thủ đoạn, sống sót là mong muốn hằn sâu trong tiềm thức của hắn.
Hắn không sợ đắng, không sợ cay hay đau nhức, phải giết người trong thiên hạ để sống hắn cũng làm.
Nàng lấy ra la bàn truyền âm, ý đồ liên hệ sư tỷ. Đáng tiếc thanh âm chỉ có thể quanh quẩn trong trận pháp, thanh âm cũng bị thôn hệ, không thể truyền ra ngoài.
Thời gian càng ngày càng gần hai mươi canh giờ. Đạm Đài Tẫn sắc mặt cũng nghiêm túc lên, mắt nhìn xuống đất không biết đang nghĩ gì.
Cửa thạch thất bỗng vang lên một âm thanh cùm cụp, trận pháp xung quanh đột nhiên bị người nào đó phá vỡ.
Hai người chia nhau ra mà gọi:
“Tô Tô”
“Sư đệ”.
Là Tàng Hải cùng Diêu Quang đến.
Diêu Quang chạy đến, trên người dò xét Tô Tô: “Tô Tô, muội không sao chứ?”
Tô Tô lắc đầu: “Còn tốt hai người đến kịp thời”
Thần sắc Diêu Quang ảm đạm, trầm mặt xuống, Tô Tô nhạy cảm phát hiện hốc mắt nàng đỏ, như là vừa khóc xong.
Nàng ngay lập tức ý thức được không thích hợp.
Đứa bé của Trương phủ đâu?
Tàng Hải cũng không còn cười toe toét, nhìn qua áy náy trầm thấp, hắn lau mặt nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta và các người đều tiến vào quỹ liễu, căn bản muốn giúp ngươi bắt được yêu ba đầu tìm lệnh bài đi ma vực. Thế nhưng là ta gặp “Cửu Mân sư đệ” cùng “Lê tiên tử”.”
Thật sư Tàng Hải tiến vào quỷ liễu không bao lâu, gặp phải “Đạm Đài Tẫn”, “Đạm Đài Tẫn” nói mất dấu yêu ba đầu, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, trước nên trở ra bên cạnh Diêu Quang cùng đứa bé.
Ai ngờ “Lê Tô Tô” kia tiếp nhận đứa bé trong tay Diêu Quang, “Đạm Đài Tẫn” liền ra tay đả thương Tàng Hải mang theo “Lê Tô Tô” cùng đứa trẻ biến mất.
Tàng Hải cùng Diêu Quang vừa kịp phản ứng, thì hai con yêu kia biến mất không thấy nữa.
“Ta cũng có lỗi, ta không nên nhẹ dạ tin người. Hai con yêu kia không chỉ có cùng dáng dấp, đến cả linh khí trên người cũng giống nhau”
Diêu Quang cau mày “Mặc dù nói như vậy tinh thần rất sa sút, nhưng mà thật sự nếu bọn nó lại xuất hiện trước mặt mình cũng sẽ như cũ không phân biệt được”
Diêu Quang cùng Tàng Hải trong lòng đều không dễ chịu, đứa bé từ trong tay bọn họ mất đi, thêm nữa quẻ bói của Tàng Hải, biểu thị đứa bé kia lành ít dữ nhiều, Diêu Quang nhịn không được mà ngân ngấn nước mắt.
Tô Tô an ủi ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Sư tỷ, không trách tỷ. Trước giờ huyễn hóa cũng chỉ giống diện mạo, thế nhưng thân thể, y phục, đồ vật trên thân hay phương thức nói chuyện đều không giống nhau, cũng không thể lừa được người có tu vi cao hơn mình.”
Tô Tô nói: “Yêu ba đầu rõ ràng không đánh lại chúng ta, thế nhưng hắn cùng thủ hạ huyễn hóa tà ma, không chỉ có cùng chân thân giống nhau như đúc, liền đến hơi thở cũng giống, chiếu theo lý thuyết là không có ai làm được.”
Thế nhưng yêu ba đầu làm được.
Diêu Quang ngoại trừ đau buồn phẫn nộ, trong lòng còn không khỏi kinh hãi: “Nếu như hắn có năng lực như thế, chẳng phải tam giới sẽ lâm nguy sao?”
Lời này cũng là những điều mọi người thầm nghĩ.
Yêu ba đầu năng lực nếu thực sự kinh khủng như vậy, vậy bọn nó biến thành Cù Huyền Tử đi giết người, cũng quá đáng sợ.
Các yêu ma lẫn vào tiên sơn, không có người biết.
“Không, chắc không đâu” Tô Tô trầm ngâm một lát, lắc đầu, nói nói “yêu ma bản tính tự đại cuồng vọng, yêu ba đầu nếu thật sự có bản lĩnh như thế này, sớm đã đi sát hại người của các tông môn, nhưng hắn trốn ở thế gian, thu thập trẻ em, chứng minh hoặc huyễn thuật có hạn chế.”
Nàng một lời nói ra Tàng Hải lập tức đồng ý: “Đúng, yêu ba đầu tu vi cũng không được, lúc trước sư đệ so chiêu qua cảm thấy không được”
Đám người nhẹ nhàng thở ra, không phải không có cách nào giải nó là tốt rồi.
“Việc cấp bách, là tìm tới yêu ba đầu, trước lúc hắn giết đứa bé, cứu được nó, làm hắn giao ra lệnh bài đi ma vực” Tô Tô nói.
Diêu Quang nói: “Thế nhưng là đi đâu tìm hắn? Ta cùng Tàng Hải sư huynh mất dấu hắn rồi, con yêu này tu vi không cao, nhưng bản lĩnh chạy trốn lại cực kỳ nhanh.”
Còn không phải sao? Tô Tô nghĩ, thậm chí tâm tư kín đáo, dùng huyễn hóa thuật lừa gạt tất cả tất cả mọi người, còn sớm đã bố trí trận pháp, xem xét thấy không phải là dạng yêu sống nhờ vào vũ lực.
Hắn không phải là tiểu yêu, mà là đại yêu sống rất nhiều năm, thủ đoạn sinh tồn không phải bình thường.
Bốn người cộng lại, có lẽ tuổi cũng không bằng số lẻ của nó.
Đạm Đài Tẫn một mực không nói chuyện, giờ phút này lại bất thình lình mở miệng: “Đi Trương phủ”
Hắn thanh âm nhẹ bình tĩnh nói: “Nếu như ta là yêu ba đầu, sẽ về Trương phủ. Lúc vừa đến là chúng ta ở tại Trương phủ, bất luận như thế nào, cũng sẽ không trở lại đó xem. Thứ hai, đứa trẻ Trương Phương Thăng có vấn đề”
“Có, có vấn đề gì?” Tàng Hải nhịn không được hỏi.
Không phải là đứa bé phàm nhân bình thường sao?
Đạm Đài Tẫn dừng một chút mỉm cười: “Hắn giết người”
Tàng Hải “Làm sao đệ biết?”
Đạm Đại Tẫn nói: “Đệ nhìn thấy”
Tàng Hải nghe thấy câu trả lời này, run rẩy môi: “Sư đệ, đệ…”
Ngươi trông thấy, lại không ngăn cản, cũng không lên tiếng, liền nhìn hắn giết người, sư đệ là giả tu tiên sao?
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tàng Hải một chút, tựa hồ đang hỏi lại, có vấn đề gì? Cũng không phải ta giết người.
Tô Tô thở dài, Đạm Đài Tẫn trước mắt này so với năm trăm năm trước như nhau, cho dù có tu tiên, nhưng có một số chuyện thực chất vẫn không thay đổi, hắn không có tâm địa lương thiện gì.
Cũng không thấy người chết là chuyện gì to tác.
“Chúng ta về Trương phủ”
Một đoàn người ngự kiếm về Trương phủ, Tô Tô thấy Tàng Hải nói liên miệng dạy bảo Đạm Đài Tẫn.
“Sư đệ, sư tôn nói, tu chân giả phải biết nhìn xa trông rộng, yêu thương cây cỏ, đệ hiểu chưa?”
Đạm Đài Tẫn nói: “Không rõ, cút cách đệ xa một chút”
Ai ya sư đệ, ra khỏi cửa liền trở nên hung dữ, trước kia không phải rất ngoan ngoãn nghe lời sao? Tàng Hải bay đến bên trái Đạm Đài Tẫn: “Sư đệ, sư tôn nói, tâm ma thường do một việc nhỏ mà xuất hiện, đệ hiểu chưa?”
Gân xanh trên trán Đạm Đài Tẫn nhảy một cái, trên thế giới sao có loại người làm người ta chán ghét như vậy, ta giết ngươi có tin hay không.
Tàng Hải lại bay đến bên phải: “Sư đệ, sư tôn nói…”
Lần qua lần lại
“Sư đệ…”
Đạm Đài Tẫn nói: “Biết rồi”
“Haizz” Tàng Hải sờ đầu một cái, hắn còn chưa nói xong, sư đệ đột nhiên lại hiểu?
“Biết là tốt rồi, lần sau không thể tái phạm”
Tô Tô ngoái nhìn, trong mắt ngăn không được mang theo ý cười.
Tiêu Dao tông, là một tông môn rất tốt.
Không có Tàng Hải ở bên tay chí chóe, Đạm Đài Tẫn xem kĩ Ma Thần nỏ bên trong mình.
Lần trước sử dụng, nó còn chưa cường đại như vậy, có thể bị hắn ngăn chặn, bây giờ hấp thu ma khí trong thạch thất, nó lộ ra tà khí kinh người.
Giống như rắn độc ẩn núp, tê tê phun lưỡi.
Đạm Đài Tẫn khẽ nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạm Đài Tẫn: Cmn ngươi thật là phiền, chết cho lão tử, lão tử muốn giết ngươi!
Tàng Hải: Hắc hắc, sư đệ…
Đạm Đài Tẫn: Đi, có thể, rõ rồi.
Tô Tô: Thì ra đây là bệnh kiều sợ nhắc tới ^^