Thấy Tịch Vãn sắc mặt ủ rủ không vui Lạc Vũ liền âm trầm hỏi.
” Không cho em đi gặp tên đó thất vọng lắm à ? Có muốn gọi hỏi thăm hắn ta một chút hay không ? Biết đâu cái tên đó hiện tại đã quên mất em rồi đang ngủ cùng cô nào cũng nên.”
Tịch Vãn cô xin thề từ trước đến giờ chưa thấy cái tên thanh niên nào giàu có điển trai mà lại độc miệng như Lạc Vũ cho dù nói là em trai của hắn Lạc Tu Minh đi chăng nữa trước kia có hung ác với Diễm An An thì hiện tại còn không phải quỳ dưới váy cô ấy hay sao.
Chỉ có tên này không xem ai ra gì mà ngang ngược vô lý như thế , Tịch Vãn hậm hực trong lòng khó chịu mà xoay ánh mắt đi hướng khác chẳng thèm để tâm lời Lạc Vũ nói.
Mà Lạc Vũ thấy Tịch Vãn như thế trong lòng có chút lo lắng nhưng vẽ bề ngoài vẫn lạnh nhạt hỏi.
” Mấy bữa trước tôi có gặp ba mẹ em bọn họ hỏi thăm sức khỏe, chiều nay em có muốn về đó không tôi đi cùng.”
Đây là lời hắn nói thật tầm một tuần trước công ty của ba mẹ cô gặp một chút khó khăn cần giúp đỡ, nên Lạc Vũ hắn chẳng e ngại gì mà giúp một tay dù sao cũng là ba mẹ vợ.
Có câu” yêu ai yêu cả đường đi “mặc dù Lạc Vũ biết trong lòng Tịch Vãn chỉ có người con trai kia nhưng dù sao cũng đã là chuyện quá khứ, Lạc Vũ hi vọng nhỡ đâu một ngày nào đó cô mềm lòng yêu hắn thì sao.
Phải nói ở điểm nay anh em nhà họ Lạc đều hèn hạ như nhau mà thôi mặt dày vô sỉ đến mức cực điểm.
Mà Tịch Vãn nghe nói ba mẹ muốn gặp mình khuôn mặt có chút bất ngờ kèm theo lo sợ nói.
” Anh cho tôi gặp ba mẹ hay sao ? Anh không dùng dịp như thế này để nói những việc tôi đã làm đó chứ ? “
Nói đến đây Tịch Vãn hoảng sợ nhìn hắn lấp bắp quát lớn.
” Tôi biết mà… tôi biết mà….tôi biết anh chẳng có gì tốt cả đều muốn tôi thê thảm có phải hay không ?”