“Ài, được. Lục Áo, cậu có thêm Wechat của Đoàn trưởng Cố đúng không? Thử liên lạc với người ta trước được không?”
Lục Áo gật đầu,”Không thành vấn đề.”
Cậu mở điện thoại gửi tin nhắn cho đối phương.
Đối phương không trả lời ngày, có thể là đang bận gì đó.
Lục Áo cũng không đợi, cậu chụp lại màn hình, dùng lượng pin chỉ còn 8% báo cho Tống Châu biết tiền căn hậu quả và nói rằng đêm nay không về nhà.
Tống Châu chưa có hồi âm.
Lục Áo nhìn chằm chằm giao diện Wechat vài giây, trong lòng có chút cáu kỉnh.
Đêm nay vốn dĩ cậu phải được về nhà ôm Tống Châu ngủ mà không phải như hiện tại lênh đênh trên mặt biển, còn bị một đàn cá cờ làm phiền.
Đàn cá cờ này vốn phải là con mồi của bọn họ, nhưng đêm này chúng trở mình biến thành thợ săn, còn là cái loại vô cùng hung tàn.
Trong lòng Lục Áo cực kỳ khó chịu.
Lông mày của cậu cau chặt lại, mặt đen đến nổi sắp chảy nước, sự cáu kỉnh trong lòng như muốn nhấn chìm con thuyền này.
Lâm Mãn Chương quay mũi thuyền, chạy theo đường cũ trở về.
Cá cờ vẫn cứ đuổi theo không chịu buông bỏ, chúng vừa bơi vừa đụng thuyền.
Thuyền của bọn họ cũng coi như là rắn chắc lại bị chúng đâm cho lồi lõm.
Lục Áo thấy vậy càng thêm bực mình, đột nhiên nhào tới mép thuyền, nhìn chằm chằm đàn cá dưới nước.
Mọi người bị hành động của cậu dọa sợ, ai cũng khuyên, “Đừng tức giận, sẽ về tới đảo Hoa Nhài ngay thôi.”
“Tiểu Áo, vừa rồi chẳng phải chính cậu nói như vậy nguy hiểm sao? Cậu mau quay về đi.”
“Đúng vậy, mau quay về, bị cá cờ đâm trúng thì hỏng bét.”
“Đúng đúng đúng, thứ này hàm trên dài như thế, bị nó đâm trúng sẽ thành xiên que đó.”
Lục Áo đáp lời.
Cậu quay đầu lại tìm cho bản thân một đôi bao tay và đeo vào.
Bao tay này là loại bao tay sợi bông công nghiệp, trông khá giản dị nhưng rất dày, đặc biệt sau khi hút nước, lực ma sát của nó rất lớn.
Mọi người không hiểu gì hết, ai cũng chăm chăm nhìn cậu.
Lục Áo khoát khoát tay, mọi người tiếp tục nhìn mặt biển.
Mọi người thấy cậu không nhào tới mép thuyền cúi đầu nhìn biển nữa liền thở phào nhẹ nhõm.
Loại cá cờ to này, người bình thường không có cách nào đối phó chúng, chúng ta có thể dùng lưới, hoặc dùng sào tre, còn không được nữa thì còn có thể dùng xiên bắt cá, nếu chỉ bằng thân thể xác thịt thì sợ là không cách nào chế ngự được.
Lục Áo cũng không nói gì.
Thuyền của bọn họ chạy về đảo Hoa Nhài.
Cá cờ bên dưới cũng đuổi theo, khi có khi không đụng vài cái.
Hai mắt Lục Áo ghim chặt tình huống dưới mặt nước.
Trong đầu cậu đang cố gắng giao tiếp với những con cá này, đuổi chúng bơi sang chỗ khác.
Chúng nó có ý chí quá mạnh mẽ, Lục Áo căn bản không thể giao lưu được, ngược lại còn làm kích hoạt bản tính hung hăng của chúng.
Lục Áo đã sớm phát hiện ra rằng, khi cậu muốn hấp dẫn sinh vật biển nào đến thì trăm lần thử trăm lần linh, nhưng khi cậu muốn xu đuổi một sinh vật biển nào đó lại hoàn toàn vô dụng.
Cá cờ bên dưới càng lúc càng hung hãn.
Cảm giác mà chúng truyền lại cho Lục Áo là vô cùng không tốt, chúng nó như một đàn sói dưới đáy thuyền, bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy lên cắn nát người trên thuyền.
Cảm giác được suy nghĩ của Lục Áo, chúng nó thậm chí còn khiêu khích.
Đáy lòng Lục Áo dâng lên một chút tức giận mà chính bản thân cậu cũng chưa ý thức được.
Ngay tại một khác nào đó, trong khoảnh khắc một con cá cờ nào đó đụng vào bên hông thuyền, cậu nhanh như chóp cúi người đưa tay vào trong biển chụp tới.
Bắt được!
Hai mắt Lục Áo sáng như điện, dùng sức nhấc con cá này lên.
Trong tích tắc, con thuyền rung lắc dữ dội một chút.
Mọi người kinh hãi, theo bản năng nắm chặt mép thuyền.
Ngay sau đó, “ào” một tiếng, con thuyền nghiêng qua một bên rồi nảy lên đôi chút.
Người trên thuyền ngã trái ngã phải, suýt nữa ngồi không vững.
Mọi người kinh hãi, tầm mắt nhìn khắp nơi thì thấy đôi tay Lục Áo đang cứng rắn kéo một con cá cờ lên thuyền.
Con cá cờ này cực kỳ lớn, dù cho không tính chiều dài trường giác của nó cũng phải dài tầm 1m5-1m6.
Cơ thể nó có phần dẹp, cảm giác phần thịt vô cùng rắn chắc.
Da cá dưới ánh sáng của đèn đội đầu tỏa sáng lung linh, mắt cá vẫn còn trong suốt.
Có thể nhìn ra được, con cá cờ to này đang liều mình giãu dụa, cơ thịt ở phần bụng cá điên cuồng co rúm.
Sau đó, Lục Áo một tay nắm lấy hàm trên của nó, một tay bắt lấy đuôi nó, hai tay cậu như là còng sắt giữ chặt lấy con cá cờ.
Con cá này còn chưa giãy thoát được đã bị Lục Áo trực tiếp ôm lấy.
Mọi người ngơ ngác nhìn một màn mạo hiểm này, nhìn tới tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
“Này, này, này, cậu, cậu cứ vậy mà bắt được nó sao?”
Lục Áo nhẹ thở gấp trả lời, “Ừm.”
Lâm Cống Thương cảm thấy mồ hôi trên trán mình đều chảy ra hết, cậu đưa tay kau đi, miệng thì cà lăm nói, “Cậu, cậu như vậy nguy, nguy hiểm quá.”
Lục Áo cũng cảm thấy bản thân quả thật có hơi bốc đồng.
Cậu khẽ nói, “Trong lòng tôi có tính toán.”
Mọi người nghĩ lại còn rùng mình, nhìn nhìn cậu, lại nhìn nhìn con cá.
Lục Áo mím môi dùng sức cầm cá, không nói gì.
Con cá này vẫn chưa chết, còn đang giãy dụa.
Lục Áo ôm nó rất tốn sức.
Đàn cá cờ bên dưới cũng bị hoảng sợ, rõ ràng không dám bám theo sát như vậy nữa.
Tần xuất thuyền của bọn họ bị đụng giảm từ 1 phút 1 lần thành 3 phút 1 lần.
Mọi người đưa tay lau mồ hôi.
Lâm Mãn Chương lái thuyền nhanh một chút.
20 phút sau thuyền của bọn họ đã trở về đảo Hoa Nhài.
Chiến sĩ canh giác trên thuyền thấy bọn họ quay về, cảm thấy hoang mang, xa xa gọi, “Làm sao vậy? Sao mọi người lại quay về? Có phải không đủ xăng không?”
“Không phải, trên đường về chúng tôi bị một đàn cá cờ tấn công nên trở về đảo đến lánh nạn.”
Đảo Hoa Nhài tuy rằng không lớn, nhưng để cho bọn họ qua đêm trên đảo thì không thành vấn đề.
Thuyền của bọn họ có thức ăn có nước uống, sáng sớm ngày mai ăn thêm một cử nữa rồi về cũng được.
Chỉ là bào ngư bắt được của hôm nay phải bỏ vào trong biển để nuôi, nếu không chúng sẽ chết vì thiếu oxy.
Sau khi lên đảo ai náy cũng bận rộn.
Cậu chiến sĩ chạy đi báo cáo.
Rất nhanh, Đoàn trưởng Cố đã mời họ lên thuyền lớn.