“Con người khác với thú vật.” Vương Điền nghiêm túc nói: “Suýt nữa ta đã bị ngươi giày vò chết rồi.”
Lương Diệp sờ mó mông anh, bị Vương Điền đập vào mu bàn tay một phát cũng không giận, còn chuyển sang sàm sỡ chỗ khác. Vương Điền đè móng vuốt hư hỏng của hắn lại: “Hôm nay kiểu gì cũng phải nói cho rõ.”
Hiển nhiên, Lương Diệp không muốn nói rõ. Bản năng thôi thúc hắn chống đối lại sự thẳng thắn giữa người với người này, dẫu đối phương có là Vương Điền đi chăng nữa. Chẳng qua, Vương Điền luôn ép buộc hắn một cách trắng trợn, hễ không ép được là thứ to gan này còn dám nhấc chân sút luôn.
Lương Diệp chầm chậm vuốt ve cổ tay anh, hồi lâu sau mới nói: “Trẫm đã bỏ sâu độc cho ngươi.”
Vương Điền hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Có lẽ Lương Diệp thấy mất mặt quá khi sự oai nghiêm của bậc đế vương bị giẫm nát vụn trước anh, bực bội nói: “Sau này không được chạy nữa.”
Nếu đặt lên bàn đàm phán, chắc chắn Lương Diệp chính là kiểu đối thủ Vương Điền ghét và khinh nhất. Tự cho là đúng, ngạo nghễ ngông nghênh, cái miệng thối tha này có nói ra lời thật lòng vẫn cứ như ấp ủ đầy toan tính bên trong.
Vương Điền bình thản vuốt ve gương mặt hắn. Lương Diệp quan sát thái độ của anh một lát, trông ra anh không vui vẻ là bao, còn cực kỳ thắc mắc, sau đó bỗng thêm phần cảnh giác và đề phòng.
“Sao lại bỏ rồi?” Vương Điền hỏi hắn: “Sợ ta chạy tiếp? Hay nghĩ rằng ta không nỡ chạy?”
Lương Diệp khẽ híp mắt, chợt cười nhếch mép, nào có vẻ gì là buồn bực. Hiển nhiên, trình độ giả vờ giả vịt của hắn đã lên tới cấp thần. Hắn biết làm thế nào để Vương Điền đau lòng thương xót, trong khi rõ ràng chính hắn cũng chẳng hiểu lý do.
Vương Điền vỗ đầu hắn: “Chơi vui chứ?”
“Chán ngắt.” Lương Diệp nói với gương mặt vô cảm: “Lúc ngươi không ở cạnh, hôm nào trẫm cũng nghĩ đến ngươi, phiền chết đi được.”
Không biết phiền vì không gặp được Vương Điền hay phiền vì muốn gặp anh đây.
Mũi Vương Điền hơi nghẹt. Anh rủ hàng mi, nói: “Đúng là ta định đi thật.”
“Trẫm biết.” Lương Diệp nói: “Nhưng ngươi không đi được, vì ngươi thích trẫm.”
Vương Điền nhếch môi, cất giọng u ám: “Vậy ngươi thì sao?”
“Trẫm…” Lương Diệp ngừng lời một chốc, dường như không muốn thừa nhận cho lắm.
“Ngươi thích ta.” Vương Điền nói: “Không thì ngươi sẽ không đuổi theo ta tới tận Vân Thủy.”
Lương Diệp nhìn anh với thái độ hơi khinh thường. Gân xanh trên trán Vương Điền khẽ giật: “Mẹ kiếp, ngươi ngứa đòn à?”
“Trẫm chỉ thấy nhớ ngươi lắm.” Lương Diệp dè dặt nói: “Nếu ngươi cứ nhất quyết cho rằng trẫm thích ngươi thì tùy ngươi thôi.”
Vương Điền muốn quăng hắn lên đánh đòn một trận, rồi lại thấy dáng vẻ này của hắn quyến rũ chết người, răng khôn ngứa ngáy. Mãi lâu sau, anh mới dằn được cảm xúc muốn ôm ghì người ta vào lòng xoa bóp mạnh bạo xuống, bình thản hỏi: “Ngươi biết ta muốn gì chứ?”
“Không làm Hoàng hậu.” Lương Diệp khẽ nghiêng đầu hôn lên mạn cổ anh, vừa hôn vừa liếm rất thong thả, ậm ờ nói tiếp: “… Và không cần trẫm.”
Cổ của Vương Điền bị hắn hôn đến hơi ngứa. Anh cố nén lại suy nghĩ thôi thúc mình hôn trả, cất giọng khô khốc: “Trả lời tử tế… Đừng quyến rũ ta.”
Lương Diệp nghĩ ngợi hồi lâu, mới cắn anh một phát với lực cắn vừa phải: “Ngươi muốn ngồi ăn chung mâm với trẫm.”
Có lẽ hắn không quen với từ “bình đẳng” nên đã chọn cách diễn giải sát nghĩa nhất.
“Về cơ bản là vậy.” Vương Điền nói: “Ngươi thấy thế nào?”
“Khó.” Lương Diệp vươn tay ra sau lưng anh, giam cả người anh trong vòng ôm của mình, nói khẽ: “Trẫm biết ngươi không có ý gì với ngôi vua… nhưng mà ngươi nguy hiểm lắm. Đôi khi, ngươi khiến trẫm… không ngăn được sự dè chừng.”
“Trẫm rất muốn tin tưởng ngươi.” Giọng Lương Diệp hơi lạnh lùng: “Tuy nhiên, ngươi cứ luôn thẳng thừng tính kế trẫm. Trẫm không nghĩ ra nổi phương pháp nào khác ngoài nhốt ngươi lại.”
“Ai ai xung quanh trẫm cũng đang tính kế trẫm. Bọn họ chỉ biết coi trẫm là một món đồ và trao đổi lợi ích với trẫm. Từ khi biết suy nghĩ, trẫm đã bị người ta lợi dụng, không thể tin bất cứ kẻ nào.” Lương Diệp cười khe khẽ, nói: “Lúc trẫm có ích thì đối xử tốt không gì bằng, lúc trẫm hết tác dụng thì vứt đi như giày rách… Đến ngươi cũng thế, nói đi là đi.”
“Trẫm sẽ bất chấp mọi mánh lới để nhốt ngươi bên cạnh, làm cho đôi mắt của ngươi chỉ thấy được duy mình trẫm.” Con ngươi đen kịt của Lương Diệp khóa chặt vào anh: “Trẫm không thay đổi nổi, cũng sẽ không thay đổi. Ngươi đã lừa trẫm, trẫm sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi lần nữa.”
Nét cười dịu dàng hiện lên sâu trong đôi mắt Vương Điền. Anh rướn tới hôn vành tai hắn, dịu giọng hỏi: “Vậy hiện giờ ngươi đang làm gì đây?”
Mặt mày Lương Diệp căng thẳng: “Trẫm đang nói rõ với ngươi.”
Vương Điền hài lòng gật đầu: “Ồ.”
Lương Diệp nhìn anh mà chẳng hiểu nổi. Vương Điền quấn chăn mệt mỏi ngã xuống giường, nhấc chân đá eo hắn: “Phiền ngươi rót cho ta cốc nước.”
Lương Diệp nắm lấy cổ chân anh như một thói quen, kéo anh tới ven giường. Chiếc lá nhỏ được treo tại sợi tơ đỏ khẽ đung đưa, khiến miệng lưỡi người xem trở nên khô khốc.
Nhìn ánh mắt tối tăm lắng đọng của hắn, Vương Điền thấy trong đó viết đầy “thói xấu chẳng chừa”.
“Không làm.” Anh kiên quyết từ chối.
Lương Diệp híp mắt, cúi đầu hôn sợi tơ đỏ kia. Nhìn Vương Điền không rời với ánh mắt hung hiểm. Sau đó, hắn ngậm lấy phiến lá nhỏ, nhe răng nanh nhẹ nhàng cắn nhay thong thả.
Nhớ lại hình ảnh nào đó không nên được miêu tả, yết hầu Vương Điền khẽ động đậy. Anh đanh mặt nhìn sang chỗ khác, cả tai lẫn cổ đều đỏ bừng.
Thế rồi, Lương Diệp bỗng buông ra, quay gót đi rót cho anh cốc nước ấm.
Vương Điền hắng giọng, muốn quét sạch mớ rác rưởi trong đầu. Anh nhận lấy cốc nước, uống vài hớp. Cổ họng đau khiến anh không khỏi nhíu mày.
Lương Diệp cạy miệng anh ra, đút cho anh một viên thuốc lạnh lẽo. Thuốc lan tỏa vị ngọt the mát ra nơi gốc lưỡi. Vương Điền cảm nhận kỹ hơn, hỏi: “Thứ đồ chơi gì đây?”
“Xuân dược.” Lương Diệp lão luyện đáp.
Bản năng thôi thúc Vương Điền nôn ra, lại bị ngón cái của hắn ghìm lấy hàm dưới, anh cứ thế nuốt luôn viên thuốc. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc đường tiêu hóa. Cổ họng thoải mái hơn hẳn. Anh tiện đà vùi mặt bên cổ Lương Diệp, thở ra một hơi lạnh.
“Sắp sang năm mới rồi, Lương Diệp.”
“Ừ.” Lương Diệp kéo chăn bọc kín anh thêm chút, sau đó ôm lấy anh vào lòng.
“Ngươi biết gói sủi cảo không?” Vương Điền hỏi.
“Không biết.” Lương Diệp liếc anh: “Bây giờ ngươi giống một chiếc bánh đã được gói xong.”
“Cút đi.” Vương Điền cười mắng một tiếng. Qua một thoáng yên ắng, anh cất lời: “Để ta dạy ngươi.”
“Được.”