” Nàng trước hay ta trước ” Đông Phương Huyền Phong nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết bên cạnh.
” Chàng trước “.
” Được ” Đông Phương Huyền Phong nghe lời nàng hắn quay trước chỉ là khi trả lời nàng xong nhưng mắt nhìn không nhìn bàn quay mà vẫn nhìn nàng tay giơ nhẹ lên nội lực đánh vào vòng xoay.
” Chàng đừng nhìn ta nửa! Nhìn vòng xoay đi ” Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn bàn quay nói.
Đông Phương Huyền Phong quay đầu nhìn về bàn quay nhìn đến kim chỉ ô màu xám một trong hai màu xám, tím mà chưa từng người nào xoay được.
Mà nam tử đang lẳng lặng dựa vào tường nhìn đến màu xám liền kinh ngạc.
Chưa từng có người nào xoay trúng màu xám trong mấy vạn năm qua đây là lần đầu tiên. Hắn đưa mắt nhìn Đông Phương Huyền Phong tìm tòi đánh giá. Đọc 𝙩ru𝐲ệ𝒏 ha𝐲, 𝙩ru𝐲 cập 𝒏ga𝐲 == 𝙩rù𝙢 𝙩ru𝐲ệ𝒏.V𝒏 ==
Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn sang nhìn đến nam tử kia đang nhìn vào Phong đánh giá nhíu mày hắn không công bố màu xám là gì đi sao lại nhìn Phong như vậy.
” Phần thưởng của màu xám là gì? ” giọng nói lạnh lẽo của Tư Đồ Thiên Tuyết vang lên làm nam tử rùng mình.
” Màu xám phần thưởng là gì ta cũng không biết vì nó được đựng trong một chiếc hộp chỉ có người có duyên mới mở ra được ” vì gia tộc của hắn chưa từng ai mở được chiếc hộp đó ra hết.
Nam tử ra lệnh cho ám vệ đưa chiếc hộp qua đi.
Đông Phương Huyền Phong nhận lấy trên chiếc hộp này có hoa văn rất cổ xưa không biết chiếc hộp này mở ra cách nào nữa. Hắn đưa chiếc hộp cho Bạch Hổ cất đi.
Mà mấy người Phi Ảnh, Nhiếp Kỳ Anh, Bạch Mạc cũng tò mò trong chiếc hộp ấy là gì nhưng thấy Đông Phương Huyền Phong cất đi thì không hỏi.
” Bây giờ chỉ còn một mình cô nương thôi, mời ” nam tử đưa tay mời Tư Đồ Thiên Tuyết xoay vòng quay, hắn muốn biết cô nương này quay trúng màu gì vì từ lúc bước đi vào cung điện này hai người một nam một nữ này cho hắn cảm nhận hai người họ không phải là người bình thường. Sự thật đã cho hắn biết suy đoán của hắn không sai vì khi nhìn đến nam tử ngân y kia xoay trúng màu xám, cho nên hắn rất muốn biết nữ tử này xoay trúng màu gì.
Tư Đồ Thiên Tuyết không để ý đến ánh mắt của nam tử kia nhìn nàng, mắt nhìn bàn quay chậm chạp giơ tay đánh vào vòng quay.
” Bằng nàng cũng chưa chắc đã trúng màu tím ” Bắc Mạc Uyển Nhi nhìn bàn quay đang quay khinh thường nói.
” Nếu chủ tử của ta quay trúng thì sao? ” Xuân Lan nghe Bạch Mạc Uyển Nhi nói vậy lên tiếng phản bác.
Bắc Mạc Uyển Nhi mặt lộ vẻ khinh thường ” Si tâm vọng tưởng! “.
” Còn đỡ hơn ngươi quay trúng màu đỏ ” Xuân Lan tức giận rồi. Đông Nghi bên cạnh nắm tay Xuân Lan ý bảo nàng không cần tức giận với những người không đáng.
” Ta đợi, nàng ta không trừng lại quay trúng màu đỏ giống ta thì sao? ” Bắc Mạc Uyển Nhi nhìn vòng quay đang quay chậm dần đến ô màu đỏ trên mặt nở nụ cười.
” Mẹ nó! ” Bỗng nhiên, đối diện Cảnh Hạ bá phát ra một đạo tràn ngập khiếp sợ thanh âm.
Bắc Mạc Uyển Nhi cũng mở to hai mắt nhìn, vươn tay gắt gao chỉ vào đĩa quay.
Đôi mắt tức khắc trợn tròn, kích động đến bưng kín ngực.
Đương người nam tử nhìn đến ổn định vững chắc dừng ở màu tím khu vực đĩa quay khi, phản ứng lại là so ở đây mỗi người đều kịch liệt ” Ngọa tào! Ngọa tào! Ngọa tào! “.
Hắn sống hơn hai mươi mấy năm chưa từng kinh ngạc đến nhiều lần trong cùng một ngày như vậy.