Lý Văn Tốn cười khà khà, “Anh nói vậy thì em an tâm rồi, đi nào, đi ăn cơm với em.”
“Tối nay có tiệc, để hôm khác đi.”
Lý Văn Tốn đi, Giản Tùy Anh ngồi trên ghế dựa, có hơi hoảng hốt.
Hắn đã bày trận quá rộng, nếu không thu lưới về, tổn thất sẽ nghiêm trọng hơn nữa. Song hắn phải buông tay thôi, nếu không kết quả cũng chẳng tốt được.
Hôm đó, Giản Tùy Anh đi đón ba hắn xuất viện.
Tuy ba hắn đã bị đả kích, sức khỏe suy sút, nhưng thật ra cũng chẳng cần nằm viện, thế mà ông vẫn nằm những một tháng trời.
Mãi đến khi Giản Tùy Anh khuyên ông xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng, ông mới không quá bằng lòng mà làm thủ tục xuất viện.
Lúc hai người ngồi trên xe, Giản Tùy Anh hỏi địa chỉ mới của ông, Giản Đông Viễn im lặng mãi mới nói, “Về chỗ cũ đi.”
Giản Tùy Anh nhìn ông, “Nghĩa là sao.”
Giản Đông Viễn thở dài, “Vì chuyện hai anh em các con mà khoảng thời gian này, ba với Triệu Nghiên chưa từng sống yên với nhau, về cũng chỉ cãi cọ thêm thôi, không thì bà ấy cũng khóc nhặng cả lên, ba thực sự không muốn về.”
Giản Tùy Anh tắt động cơ, dựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ một chốc mới kiên quyết nói, “Ba này, ba về cũng được thôi, nhưng người đàn bà kia thì không, dù các người có muốn nói chuyện với nhau thì cũng phải hẹn ở bên ngoài. Mười mấy năm trước con còn quá nhỏ, không ngăn cản ba được, còn giờ con sẽ không cho bà ta sỉ nhục mẹ con nữa đâu, kể cả có là nơi mẹ từng ở lúc sinh thời.”
Giản Đông Viễn thở dài thườn thượt, “Ba hiểu.”
Giản Đông Viễn lại quay về nhà cũ, nhìn người và vật quen thuộc trong căn nhà, lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn thứ.
Trong căn nhà rộng rãi đến thế mà trừ vài người giúp việc ra thì cũng chỉ có mỗi hai ba con nhà họ Giản, tuy rất trống trải, nhưng Giản Tùy Anh cứ không khỏi nghĩ ngợi rằng, nếu mười mấy năm qua sống thế này thì tốt biết bao.
Nếu không có Triệu Nghiên, không có Giản Tùy Lâm, thì từ sau khi mẹ mất, sẽ chỉ còn mỗi hắn và ba sống nương tựa bên nhau, vậy thì hắn cũng sẽ không trách ba mình, lòng hắn cũng sẽ không mang nhiều oán thán chẳng xả ra hết như thế.
Tiếc thay chuyện cũng đã xảy ra mất rồi, không có “nếu”.
Sau khi ba hắn xuất viện, ông chia sẻ một phần áp lực huy động vốn giúp hắn, mới hơn một tuần đã kiếm được số tiền khẩn cấp mấy trăm vạn, sau khi thanh toán cho đa số công trình khất nợ xong thì cuối cùng hắn cũng có thể hơi thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Một ngày nọ khi ngồi văn phòng, hắn dùng điện thoại nội bộ để gọi cho thư ký Lương, bảo cô liên hệ người giúp hắn để bán mấy chiếc xe.
Kết quả gọi hết nửa ngày trời mà điện thoại văn phòng chẳng ai nhận, gọi di động thì máy bận, rõ ràng hắn vừa gặp cô cơ mà.
Thời gian của Giản Tùy Anh gấp rút, muốn làm gì là làm ngay, miễn cho trì trệ công việc, bởi vậy bèn dứt khoát ra ngoài tìm người luôn.
Tìm một vòng mới phát hiện thư ký Lương đang đứng nói chuyện điện thoại trong phòng trà, giữa hàng lông mày hơi nhíu.
Vốn dĩ Giản Tùy Anh không nghĩ gì đâu, kết quả khi thư ký Lương trông thấy hắn thì vẻ mặt bỗng dưng lộ sự căng thẳng, sau đó vội vàng cúp máy, hành động này kéo sự chú ý của Giản Tùy Anh.
Từ sau khi bị người ta lừa liên tiếp, lòng cảnh giác của hắn đã tăng lên, lúc này trong lòng chẳng mấy vui vẻ, nhíu mày bước qua, trầm giọng hỏi: “Nói chuyện với ai mà không để cho tôi biết được vậy.”
Thư ký Lương không muốn sếp mình nghi ngờ, rơi vào thế bí đành nói hẳn ra: “Thưa Giản tổng, tôi đang nói chuyện với Tiểu Lý.”
Giản Tùy Anh nhíu mày, “Tiểu Lý?”
Thư ký Lương quan sát biểu cảm của hắn, cẩn thận nói: “Lý Ngọc ạ.”
Biểu cảm của Giản Tùy Anh thay đổi liên tục, “Hai người vẫn còn liên lạc với nhau à.”
Thư ký Lương vội vàng giải thích: “Vì chuyện con trai đi học nên tôi có nhờ cậu ấy giúp, năm nay con tôi lên cấp hai rồi, chẳng phải sắp thi hay sao.”
Giản Tùy Anh nói: “Sao có việc mà cô không tìm tôi?”
Thư ký Lương khẽ đáp: “Dạo này anh bận quá, tôi nào mặt dày đến nỗi phải phiền anh chút chuyện cỏn con này được.”
Giản Tùy Anh tự rót cho mình một tách trà, dựa vào cửa phòng, khiến thư ký Lương đi không được mà không đi cũng chẳng xong, chỉ đành nhìn Giản Tùy Anh trân trân.
Một lúc lâu sau, Giản Tùy Anh thuận miệng hỏi: “Dạo này cậu ấy sao rồi.”
“Cậu ấy… Cậu ấy xin nghỉ học rồi.”
Giản Tùy Anh hơi nhíu mày, “Nghỉ học?”
Thư ký Lương gật đầu, không biết có nên nói tiếp hay không.
Giản Tùy Anh đặt tách trà xuống, đổi sang thái độ khác, “Nếu cô trò chuyện xong rồi thì về làm việc đi. Cô đi liên lạc giúp tôi, tôi muốn bán mấy chiếc xe.”